Ôn Đình Vực là người nào chứ, nam nhân ưu tú như vậy sao lại thích một đứa ngu như heo giống mình.
Phi phi phi, Cố Niệm Niệm thằm nghĩ: Mình sao có thể tự nghĩ mình như vậy? Cô sao có thể giống heo chứ.
“Không thích.
” Ôn Đình Vực trực tiếp nói.
Anh vừa nói xong, trái tim Cố Niệm Niệm trong nháy mắt an tĩnh lại.
Nếu như đường đường tổng tài tập đoàn S mà lại thích mình, vậy mới chính là đem mình hù chết.
“Nhưng nếu như cô thật sự có thai, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, cả đời ở bên cạnh cô, sẽ không nhúng chàm bắt kỳ nữ nhân nào.
” Cố Niệm Niệm cười khan một tiếng: “Sẽ không đâu, sẽ không xui xẻo như vậy đâu?”
“Cô là nói mang thai con của tôi là xui xẻo?” Ôn Đình Vực tuấn mi khẽ nhéch.
“Không phải, không phải.
” Cố Niệm Niệm vội vàng nói, cô gãi gãi đầu: “Tôi không có ý này, anh hiểu mà.
”
“Được rồi, buổi trưa anh về làm gì, anh không phải đi làm sao?”
Có Niệm Niệm lảng sang chuyện khác.
“Xem cô.
” Ôn Đình Vực nói.
“Xem tôi? Tôi có gì hay mà xem?”
“Cô mang thai phải cần thận một chút.
” Ôn Đình Vực nghiêm túc nói.
Cố Niệm Niệm vô ngữ, nói như thật vậy, cô còn chưa xác định có mang thai hay không đâu.
“Anh đừng như vậy, làm vậy tôi rất căng thẳng.
” Có Niệm Niệm nói: “Anh cứ giếng như lúc đầu đi, nếu không trong lòng tôi có gánh nặng cũng không tốt.
Ôn Đình Vực cảm thấy Cố Niệm Niệm nói cũng có vài phần đạo lý, hơi gật gật đầu.
“Buỏi trưa tôi sẽ về công ty, cô nghỉ ngơi cho tốt.
” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm gật đầu.
“Không cho phép ăn những thực phẩm rác đó.
”
Cố Niệm Niệm gật đầu.
“Không cho phép hơi chút là tức giận.
”
Cố Niệm Niệm le lưỡi: “Anh người này thật lắm quy củ, không thú vị như người bạn kia.
”
“Bạn tôi?”
“Đúng vậy, chính là người gọi là Dung Chỉ kia.
” Cố Niệm Niệm vô thức nói.
Nói xong mới cảm thấy không đúng, cô đã đồng ý với Dung Chỉ là không nói mà.
“Dung Chỉ?” Ôn Đình Vực nhíu mày lại: “Tôi không có người bạn nào tên Dung Chỉ.
”
*“A ha ha” Cố Niệm Niệm cười gượng: “Không có không có, tôi nói bậy thôi.
”
Ôn Đình Vực nghi ngờ nhìn thoáng qua Cố Niệm Niệm, nghĩ rằng Cố Niệm Niệm cũng không có khả năng nhận biết bạn nào của mình, dù sao thân phận Cố Niệm Niệm như vậy cũng không có khả năng nhận biết bạn trong giới của anh.
“Đừng có suốt ngày suy nghĩ lung tung.
” Ôn Đình Vực gõ đầu cô một cái.
“Thật dong dài, anh sắp thành ba tôi rồi.
” Cố Niệm Niệm oán giận.
“Cũng nên có một người quản cô.
” Ôn Đình Vực nói: “Đỡ cho cô mag tóc giả chạy đến quán bar làm loạn.
”
Được lắm, quả thật là nói lời không nên nói.
Thật vất vả Ôn Đình Vực mới rời đi, Cố Niệm Niệm cuối cùng cũng có một giây thanh tịnh.
Cô nằm trên sô pha xem tivi, dì Lý hầm súp yến cho cô, nói là Ôn Đình Vực phân phó.
Tổ yến à, tim Cố Niệm Niệm xót xa, cái này đối với người nghèo như Có Niệm Niệm thì chính là đồ xa xỉ.
Cố Niệm Niệm thử một chút, mùi vị có hơi tanh, cô không quá thích ăn.
Nhưng nghĩ tới ý tốt của Ôn Đình Vực, cô cũng là có ăn hét.
Ôn Đình Vực đối với mình tốt như vậy, đại khái là cho rằng mình mang thail Kỳ thực hôm qua cô chỉ là suy đoán một chút, không nghĩ tới Ôn Đình Vực lại cẩn thận đối đãi như thế.
Nếu sớm biết vậy cô đã không nói.
Chẳng qua trải qua chuyện này, cô cảm thấy Ôn Đình Vực người đàn ông này thật không tôi, chí ít rất đáng tin cậy.
Bình thường cô xem trên tivi, sau khi phụ nữ mang thai nam nhân cặn bã sẽ chạy trốn hoặc muốn phá thai.
Cô sờ sờ bụng mình, nghĩ ngàn vạn lần đừng có, dù sao cô và Ôn Đình Vực chỉ là hợp đồng hôn nhân, không có tình cảm thật sự, vì một đứa con mà miễn cưỡng ở