*“ŸY cô là cô không xứng với tôi?” Ôn Đình Vực nhướng mày, ánh mắt tựa như mặt hồ sâu thẳm.
Cố Niệm Niệm cắn cắn ngón tay, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thực hình như đúng là vậy.
Ở trong mắt mọi người thậm chí trong mắt chính mình, Cố Niệm Niệm cô nhất định không xứng với Ôn Đình Vực.
“Cố Niệm Niệm, cô xứng đôi với bắt kỳ người đàn ông nào.
” Ôn Đình Vực đột nhiên nói: “Cô đừng tự coi nhẹ mình.
”
Cố Niệm Niệm ngẳng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Cô phải có tự tin, tôi cảm thấy cô rất ưu tú.
” Ánh mắt Ôn Đình Vực trầm tĩnh.
Cô muốn nói với Ôn Đình Vực tiếng cảm ơn, nhưng lời đến bên môi lại làm cách nào cũng không nói ra được.
Ôn Đình Vực lái xe đến gần cổng trường đại học thì Cố Niệm Niệm bảo anh dừng lại.
“Cho tôi xuống chỗ này đi.
” Cố Niệm Niệm nói.
Cô cũng không muốn để bạn học thấy mình cùng Ôn Đình Vực ở cùng một chỗ.
Trường học giống như một xã hội thu nhỏ, đến lúc đó lời đồn nhảm đều bị truyền đi.
Thấy Cố Niệm Niệm kiên trì Ôn Đình Vực cũng không nhiều lời mà dừng xe.
Sau khi Cố Niệm Niệm mới xuống xe được mấy bước thì “phanh” một tiếng, xe đã đi lại quay trở lại.
Cô Niệm Niệm dừng lại cước bộ.
Theo sau cửa sổ xe hậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đẹp đến không còn từ nào để miêu tả của người đàn ông xuất hiện.
Khóe môi của anh gợi lên một chút ý cười, giống như những bông hoa nở rộ, khiến người cảm thấy dễ chịu.
“Cố Niệm Niệm, nhớ kỹ lời tôi.
Cô rất ưu tú, phải có tự tin với chính mình, gia cảnh nghèo khó chỉ là xuất thân của cô, nhưng không ảnh hưởng tới sự ưu tú của cô.
”
Cả người Cố Niệm Niệm run lên.
Nhiều năm về sau cô vẫn còn nhớ rõ những lời này của Ôn Đình Vực, giống như ánh nắng trong trời đông giá rét, xuyên thấu qua da thịt cũng khớp xương, khiến toàn bộ thân thể cô đều ấm áp lên.
Cô dùng sức gật đầu với Ôn Đình Vực: “Ừm, tôi nhớ kỹ rồi.
”
Cố Niệm Niệm ngẳng đầu ưỡn ngực đi vào trường, tràn đầy tự tin.
Ở cổng trường học, cô nhìn thấy Tô Nhan cũng mặc bộ váy hồng nhạt giống mình.
Giống như Cố Niệm Niệm, cô cũng là ngẳng đầu ưỡn ngực, trên mặt tràn đầy tự tin.
“Quần áo chị eml” Tô Nhan vỗ mạnh vào vai Cố Niệm Niệm: “Được lắm!”
Có Niệm Niệm cười gật đầu, cô vẫn còn chìm đắm trong những lời Ôn Đình Vực vừa nói, cả người tràn đầy năng động tự tin.
Hai người tay trong tay đi vào sân trường, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Cố Niệm Niệm cảm thấy có chút là lạ.
Sau khi đi tới phòng học thì Hà Thư Thư chạy tới: “Hai người hôm nay mặc phong cách quý cô nông thôn à?”
Cố Niệm Niệm ngay lập tức hiểu ra, thảo nào sáng sớm Ôn Đình Vực nói cái gì mà quý cô, thì ra là quý cô nông thôn.
Tô Nhan đẩy Hà Thư Thư một cái: “Cậu thì biết cái gì, đây gọi là hồng nhạt thiếu nữ, cậu có cảm thấy chúng ta và Niệm Niệm hôm nay vô cùng phần nộn không.
”
Hà Thư Thư nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, sau đó lắc đầu: “Chỉ thấy có chút quái dị.
” “Cậu!” Tô Nhan chán nản.
“Ai yo, đây là hai cây lau nhà ở đâu chạy tới thế.
” Một giọng nữ mang theo nồng đậm chế nhạo đột nhiên vang lên.
“Cậu nói ai là cây lau nhà!” Tô Nhan trợn mắt nhìn nữ nhân trước mắt.
Thái Thi Khả, thiên kim tập đoàn Thái Thị, vóc người cực kỳ diễm lệ, cũng là hoa khôi giảng đường của đại học A.
“Đương nhiên là các cậu, còn là màu hồng nữa chứ.
” Thái Thi Khả vẻ mặt đùa cọt.
Hai nữ nhân nghèo này ngài khai giảng đầu tiên đã tự làm xấu mặt, thật sự là nực cười.
“Thái Thi Khả, cậu dường như cũng là một loài với chúng tôi mà, nếu chúng tôi là cây lau nhà thì cậu cũng không kém máy.
”
Cố Niệm Niệm không vội không gấp nói.
“Ai cùng các cậu giống nhaul” Thái Thi Khả căm