Hơn nữa Cố Niệm Niệm bây giờ còn không biết có phải mang thai hay không, anh cũng không thể có ý nghĩ như vậy.
Lái xe đến chung cư Thang Thần, Ôn Đình Vực dừng xe xong thì cùng Có Niệm Niệm vào thang máy.
Vào thang máy có Niệm Niệm đột nhiên nói một câu: “Kỳ thực vừa rồi có một câu tôi nói sai.”
“Câu nào?” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Có Niệm Niệm ngắng đầu lên, đôi mắt sáng ngời: “Anh là nam chính tổng tài văn, nhưng tôi không phải là nữ chính.”
*Vì sao?” Thang máy đến nơi, hai người cùng đi ra ngoài.
“Không vì sao hết.” Cố Niệm Niệm quẹt thẻ ra vào, vào trong nhà.
Cô nghĩ vợ của Ôn Đình Vực sau này nhát định sẽ là một vị thiên kim cao quý, mà không phải là một cây cỏ dại giống như cô.
Trở lại chung cư, dì Lý đã làm xong cơm.
Có Niệm Niệm vừa nhìn thì thấy tất cả đều là những món ăn thanh đạm.
Có Niệm Niệm nhíu nhíu mày: “Dì Lý, sao lại không cho ớt vào đồ ăn, cháu thích ăn cay mà.”
Vẻ mặt dì Lý nghiêm túc: “Mang thai thì làm sao có thể ăn cay?”
Cố Niệm Niệm có chút [8], chỉ là hoài nghỉ mà thôi, sao hiện giờ làm giống như mang thai thật vậy.
Cô kéo kéo tay dì Lý, làm nũng nói: “Dì Lý, người ta đây chỉ là hoài nghi mà thôi, còn chưa có xác thực, cháu rất muốn ăn ớt, xin dì mà.”
Khi Cố Niệm Niệm nững nịu thanh âm yêu kiều quyền rũ, giữa hai đầu lông mày là kiều mị mê người.
Ôn Đình Vực tâm niệm vừa động, không biết lúc Có Niệm Niệm làm nũng với mình sẽ là bộ dáng như thế nào, đặc biệt là khi ở dưới thân anh mềm giọng làm nũng sẽ là dáng vè thế nào.
“Di Lý, cháu muốn ăn cay.” Cố Niệm Niệm lôi kéo tay dì Lý.
Thế nhưng dì Lý chính là một bà lão cổ hủ, đến chết cũng không cho.
“Di Lý, lấy một ít ớt cho cô ấy ăn đi.” Ôn Đình vực đột nhiên nói.
Nghe Ôn Đình Vực nói như thế dì Lý mới buông tha: “Vậy dì đi nhà bếp lấy cho cháu một ít tương ót tới.”
Cố Niệm Niệm cảm kích liếc Ôn Đình Vực một cái, bên môi hiện lên một nụ cười.
Nụ cười kia thuần khiết mà quyền rũ, thật sâu in vào mắt Ôn Đình Vực.
Dì Lý