Công nhân nữ ở xưởng trà nhiều như vậy, sao anh ta có thể biết tên từng người được.
Quản lý Lý gọi quản đốc của bên phơi trà đến.
Quản đốc đối mặt với Ôn Đình Vực, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này anh tuấn đến mức làm người ta lóa mắt.
Nhưng khí thế mạnh mẽ khiến người khác hơi kinh hãi.
Cô ta mở miệng, lắp bắp: “Cô ta tên là Cố Niệm Niệm.
Hàng năm, đến kỳ nghỉ hè cô ta sẽ đến nhà máy trà làm thêm, được mấy năm rồi.
Nghe nói là sinh viên đại học đi làm thêm.”
Sau khi nghe nữ quản đốc nói xong, Ôn Đình Vực trầm tư một lúc.
“Các người ra ngoài trước đi.” Sau đó, Ôn Đình Vực nói.
Quản lý Lý tranh thủ mang một nhóm người lớn ra ngoài.
Hà Thư Thư rất miễn cưỡng theo ra.
Sau khi rời khỏi, cậu ta còn nói với quản lý Lý: “Quản lý, ít nhất chúng ta phải để lại một người chứ.
Lỡ như người kia chiếm tiện nghỉ của Niệm Niệm thì phải làm sao?”
“Chiếm cái đầu cậu!” Quản lý Lý trừng mắt nhìn Hà Thư Thư.
Ông ta chỉ vào đầu Hà Thư Thư: “Cậu có biết người bên trong là ai không? Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế S Ôn Đình Vực đó.
Có bao nhiêu người phụ nữ tranh giành muốn bò lên giường của cậu ta, cậu ta mà thèm chiếm tiện nghi của một nữ công nhân nhà cậu à? Đầu óc cậu toàn bã đậu hay sao!”
Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế S Ôn Đình Vự!
c Hà Thư Thư đàn cả mặt ra.
Ôn Đình Vực! Là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh!
Công ty dưới tay cũng trở thành công ty trong top 3 trên sàn quốc tế!
Người đàn ông này thật sự là một truyền ký trong giới.
Người ta kể rằng anh ta làm việc rất quả quyết, quyết đoán sát phạt, cứ thế mà mạnh mẽ đưa tập đoàn S từ một công ty không đáng một đồng đẩy lên