Có Niệm Niệm run run rầy rầy tiếp tục nói: “Chanel.
Gucci, Hermes.
Nhan Nhan, tớ thật hoài nghỉ mình đang nằm mơ.”
Tô Nhan tiếp tục trầm mặc.
Cố Niệm Niệm hít sâu một hơi: “Thế nhưng lại ở ngay trước mắt tớ, tất cả đều là thật, là thật!”
*Có phải là Ôn Đình Vực đưa.” Đối lập với giọng nói run rẫy của Cố Niệm Niệm, thanh âm của Tô Nhan lãnh tĩnh không gì sánh được.
Cố Niệm Niệm vô thức nói: “Đúng vậy.”
Tô Nhan ở bên kia thở dài.
“Niệm Niệm, có muốn tới bệnh viện một chút hay không?”
Tô Nhan cần thận từng li từng tí nói.
Cố Niệm Niệm giật mình tỉnh lại.
Tô Nhan vẫn là cảm thấy mình đang ý dâm lên Ôn Đình Vực.
Bất giờ mình nói như vậy có lẽ Tô Nhan lại càng nghĩ thế.
Có Niệm Niệm có chút chán nản cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong Tô Nhan liền cau mày, mẹ Tô Nhan đi tới nói: “Tô Nhan, con sao thế?”
“Mẹ, mẹ có biết bệnh viện tâm thần nào tốt một chút không?” Tô Nhan hỏi.
Mẹ Tô Nhan bị dọa cho giật mình: “Ai bị bệnh thần kinh?”
Tô Nhan thở dài: “Có Niệm Niệm.”
“Niệm Niệm?” Mắt mẹ Tô Nhan bỗng trừng lớn: “Nha đầu kia không phải rât hoạt bát sao?”
Tô Nhan lại than thở một tiếng: “Cậu ấy ý dâm lên Ôn Đình Vực.”
“Hả?” Mẹ của Tô Nhan đã là một phụ nữ trung niên, không hiểu cái gì là ý dâm, cũng không biết Ôn Đình Vực là ai.
“Chính là cậu ấy ảo tưởng người khác là chồng mình, còn tặng cho mình rất nhiều thứ.” Tô Nhan đổi một phương thức dễ hiểu hơn.
Mẹ Tô Nhan lắc đầu: “Không đâu, nha đầu kia bộ dáng xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, không đến mức ảo tưởng người khác là chồng mình đi!”
Tô Nhan lấy một ví dụ: “Có Niệm Niệm ảo tưởng một nhân vật giống như