Tuy cô xuất thân nghèo khó, nhưng cô vẫn luôn cho rằng mình giống như cỏ dại, tràn đầy sinh lực.
“Đây là tiềm thức, có lẽ chính cô cũng không phát giác, cái này là do hoàn cảnh gia đình lâu dài tạo nên.” Ôn Đình Vực giải thích với cô: “Cô có phải thường xuyên lo được lo mắt, suy nghĩ hay thay đổi?”
Có Niệm Niệm ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ôn Đình Vực cười cười không trả lời vấn đề này: “Đợi một ngày nào đó lúc cô nhìn thấy những y phục xa xỉ sẽ mặc vào mà không cần suy nghĩ đến vấn đề xứng đáng hay không, vậy một chút tự ti này của cô mới thật sự biến mắt.”
Lúc đi ngủ Cố Niệm Niệm vẫn luôn suy nghĩ những lời mà Ôn Đình Vực nói.
Chẳng lẽ chính mình cũng không biết mình có chút tự ti?
Tâm tư cô lại từ quần áo hàng hiệu chuyển lên người Ôn Đình Vực.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình và Ôn Đình Vực sẽ không có bất kỳ khả năng nào.
Cho dù cô hiểu lầm rằng mình mang thai, Ôn Đình Vực đã nói với cô anh sẽ phụ trách, cô vẫn cảm thấy không có khả năng, bởi vì cô cùng Ôn Đình Vực không phải là người cùng một thế giới.
Chẳng lẽ đây cũng là vì cô tự ti?
Cố Niệm Niệm bị ý tưởng này làm cho sợ hãi.
Buổi tối lúc đi ngủ Có Niệm Niệm lại mơ thấy giác mơ kia, Một người mang cô đi tìm búp bê, đi mãi đi mãi cô liền tìm không được đường về.
Toàn thân cô bị bao phủ bên trong một mảnh sương mù.
Giác mộng này cô đã rất lâu chưa mơ thấy, từ sau khi rời đi Cố gia, cô cơ hồ chưa từng mơ qua.
Lúc Cố Niệm Niệm rời giường thì Ôn Đình Vực đã đi rồi.
Dì Lý đem bữa sáng tới: “Tiên sinh đã đi nước ngoài rồi, hạng mục lần trước còn chưa hoàn thần, cần đi thêm một chuyến.”
Có Niệm Niệm nghĩ Ôn