Đến giữa trưa Có Niệm Niệm mới hiểu được chuyện là thế nào.
Hà Thư Thư cùng người khác đánh nhau, lúc Tô Nhan chạy tới nói với cô, cô quả thực cũng không dám tin tưởng.
Cổ nhân có một câu, phiên phiên công tử, ôn nhuận như ngọc.
Lời này Có Niệm Niệm vẫn luôn đặt trên người Hà Thư: Thư.
Hà Thư Thư vô cùng thân sĩ, ngẫu nhiên đùa quá trớn một cái cậu ta còn đỏ mặt, như thế nào lại cùng người khác đánh nhau?
Cố Niệm Niệm cùng Tô Nhan vội vã chạy tới.
Bên này đánh nhau tựa hồ vừa kết thúc, Hà Thư Thư mặt mày xám tro, trên mặt còn có vài vết máu.
Một nam sinh khác cũng không sai biệt lắm.
“Cậu có thể vũ nhục tôi, nhưng không được vũ nhục Niệm Niệm! Khó thấy được Hà Thư Thư tức giận như thế.
Nam sinh kia hung hăng “phi” mọt tiếng: “Vũ nhục mày thì sao, chính là một đôi gian phu dâm phụ, cẩu nam nữ, dám làm mà không dám nhận.”
Hà Thư Thư tức giận đến mặt đều đỏ, lại muồn xông lên.
Tô Nhan cùng Cố Niệm Niệm nhanh chóng lôi Hà Thư Thư ra.
Hà Thư Thư một bộ công tử văn nhược, đánh sao sao có thể là đối thủ của người khác.
*Ai, cậu làm sao thế, nói hươu nói vượn cái gì?” Tô Nhan đứng dậy.
“Tôi nói hươu nói vượn?” Nam sinh cười lạnh, lấy ra một cái di động.
Hà Thư Thư muốn kéo Có Niệm Niệm đi: “Chúng ta đi, không cần xem thứ lung tung này.”
Có Niệm Niệm không chịu, sáng sớm nay liền nghe được không ít tin đồn nhảm nhí, cô không hiểu chuyện là thế nào.
Cô giãy khỏi Hà Thư Thư đi qua.
Sắc mặt cô một mảnh trắng bệch.
“Đây là như thế nào…” Cố Niệm Niệm chỉ vào màn hình di động của nam sinh.
Tô nhan cũng thò qua nhìn, ngay sau đó sắc mặt cũng ửng đỏ.
“Hai cậu hai cậu hai cậu lúc nào giấu tớ ở bên nhau?” Tô Nhan trừng lớn hai mắt.
“Tô Nhan, cậu sao cũng nói bậy!” Hà Thư Thư vừa