Cố Niệm Niệm gật đầu, nhìn người đàn ông khí độ bất phàm trước mặt, trong lòng một trận mơ hồ.
Cô nhớ tới bộ dạng ba của Lâm Cường cúi đầu khom lưng với Ôn Đình Vực khi nãy, Ba Lâm là bí thư trưởng, ở trong mắt Có Niệm Niệm đã là một nhân vật đỉnh cấp.
Nhưng khi nhìn thấy Ôn Đình Vực lại có thái độ vô cùng chân chó, có thể thấy được Ôn Đình Vực thật sự rất có quyền thề.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có chút không hiểu Ôn Đình Vực.
Cô biết Ôn Đình Vực là tổng tài tập đoàn Đề Quốc S, biết anh không bình thường, nhưng lại không biết quyền thế của anh lại lớn đến mức này.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy khoảng cách của Ôn Đình Vực và mình ngày càng xa hơn.
“Tôi đi trước.” Ôn Đình Vực ngồi lên chiếc Lincoln dừng trước cổng trường rồi rời đi.
Có Niệm Niệm trở về phòng học.
Lão sư giảng bài nhìn thấy Cố Niệm Niệm thì gật đầu ý bảo cô đi vào.
Có Niệm Niệm trở về chỗ ngồi.
Cố Xảo Xảo thấy Có Niệm Niệm xuát hiện, trong lòng liền cả kinh.
Cố Niệm Niệm trở lại? Ba mẹ Lâm Cường sao có thể buông tha cô ta như thế?
Lúc tước Cố Xảo Xảo lựa chọn Lâm Cường chính là vì biết thân phận của gã.
Nếu Lâm Cường thực hiện được, vậy Có Niệm Niệm sẽ bị nhúng chàm.
Nếu không thành công, Cố Niệm Niệm đắc tội Lâm Cường cũng nhất định sẽ không có quả ngon để ăn.
Cô ta thật sự không nghĩ tới Có Niệm Niệm lại có thể bình yên vô sự mà trở lại.
Lúc họ Cố Xảo Xảo âm thầm quan sát Có Niệm Niệm, phát hiện Cố Niệm Niệm cùng Tô Nhan đều đang vui mừng, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Bên này Tô Nhan kéo tay Có Niệm Niệm: “Niệm Niệm, làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng cậu không về được.”
Cố Niệm Niệm cười đến vui sướng: “Yên tâm đi, không phải tớ đã trở lại rồi sao.
Được rồi, một cọng tóc cũng không thiếu.”
“Tớ nghe nói ba mẹ Lâm Cường cũng tới, ba mẹ cậu