Cô muốn giữ anh lại nhưng xem ra đã không kịp nữa rồi.
Bắc Khải không quay đầu nhìn cô mặc dù cô gọi anh.
Hàm Nhiên ngồi dưới nền nhà khóc một lúc thì mẹ Bắc về.
- Con sao ngồi đây khóc.
- Mẹ..hu...!hu...
- Có chuyện gì sao con?
Hàm Nhiên ôm lấy bà và càng khóc to hơn.
Cô biết bà rất tốt nhưng giờ thì cô không thể ở lại nữa.
- Con xin phép mẹ cho con đi ạ.
Con sẽ thường xem đến thăm mẹ ạ.
- Hàm Nhiên à.
Ta xin lỗi vì ép con lấy Bắc Khải nếu hai đứa có duyên sẽ gặp lại.
Con đi đi.
- Mẹ...
Hàm Nhiên cô buông tay bà ra và cúi đầu chào bà Bắc.
Bà như người mẹ thứ hai của cô.
Hàm Nhiên bước đi mà tim cô đau như hàng vạn mũi kim đang đâm nó, cô biết khi cô bước ra khỏi đây thì có nghĩ duyên tình của cô và Bắc Khải sẽ chấm dứt.
Bắc Khải lái xe thẳng đến quán bar quen thuộc, anh ngồi uống rượu một mình.
Đám gái gọi ở đây thấy con mồi ngon như anh mà không thể bỏ qua.
- Ngài đến đây một mình sao để em giúp ngài.
- Cút đi cho tôi.
Bắc Khải anh đang ghét bỏ con gái mà cô ta còn sán lại gần anh.
Anh uống hết chén này đến chén kia đến khi say không biết gì thì nhân viên của quán lấy điện thoại anh gọi cho thư kí Hứa.
- Alo sếp..
- Sếp Bắc của anh đang say ở quán chúng tôi.
Anh hãy đến đưa ngài ấy về.
Thư kí Hứa đang say giấc thì phải từ bỏ hết giấc mộng đẹp của bản thân mình mà mặc quần áo đi đến quán bar.
Vào quán anh thấy tay sếp của anh không khỏi chán.
- Để tôi đưa anh ấy về.
- Vâng.
Thư kí Hứa rìu anh đi từng bước ra xe nà Bắc Khải nhìn thư kí Hứa lại tưởng là Hàm Nhiên nên có nhiều hành động ám muội vô cùng.
- Hàm Nhiên em đẹp nắm...
- Sếp là em...!
Thư kí Hứa bất lực đẩy anh ra thì anh cảng kéo cậu ta lại gần mà ôm và thậm trí còn muốn hôn luôn cả thư kí Hứa.
- Là em...!mai thể nào cũng nên trang nhất mất.
- Hàm Nhiên...
Sau một hồi tranh đấu thì thue kí Hứa cũng thoát khỏi tay Bắc Khải.
Thư kí Hứa đúng là khổ một tay lái xe và 1 tay cho Bắc Khải ôm, không chỉ vậy anh còn liên tục hôn cánh tay thư kí Hứa.
- Ối mẹ ơi cứu con...!Bắc Khải...
- Em sao lại lớn tiếng với anh vậy Hàm Nhiên.
- Sếp có tin em vứt anh tại đây không?
- Em vứt chồng em đi là người ta cướp mất đó.
" Két" Thư kí Hứa không chịu được nữa mà.
Anh với con gấu bông trên xe và lấy tay Bắc Khải cho anh ôm con gấu bông đó thì thư kí Hứa mới yên được chút.
Về đến biệt thự nhà họ Bắc cũng đã là 1h đêm, thư kí Hứa lại phải cõng anh về phòng.
Mẹ Bắc Nhìn vậy thì lắc đầu, có lẽ bà đã sai khi muốn anh kết hôn theo sắp xếp của bà.
- Nó say đến vậy sao?
- Dạ thư phu nhân.
Đặt Bắc Khải xuống giường thì thư kí Hứa muốn dụng rời cả chân tay luôn.
Anh đứng nên vươn vai mình một lúc xong mới ra về.
" Mỏi chết tôi mất rồi"
Hàm