Cũng khó khăn chứ.
- vậy cô có muốn bạn tôi giúp cô không?
Cẩn Nam vào thẳng vấn đề luôn.
- Tôi không biết nữa.
Nhưng quay lại với nhau là điều không thể được.
Cẩn Nam và thư kí Hứa gật gù hiểu ý của Hàm Nhiên nói.
Nhưng bên cửa sổ có một con người đang đau lòng không thôi.
Bắc Khải thấy toàn thân mình đau đớn và tim anh càng đau hơn.
- Còn đưa trẻ cô định ích kỉ không cho nó nhận ba à.
- Nếu nó biết ba nó từng hại mẹ nó thì các anh thấy nó có cần ba không?
Bắc Khải nghe đến đây thì thực sự anh rất hối hận vì đã làm hại cô.
Nhưng giờ anh muốn chuộc lỗi liệu có còn cơ hội không nữa.
Cẩn Nam nghe Hàm Nhiên nói vậy thì chắc anh hết cơ hội rồi.
Bắc Khải nghe được chắc cậu ta đau lòng nắm đây.
- Chúng tôi hi vọng cô cho cậu ấy một cơ hội để sửa chữa.
- Lúc anh ta hành hạ tôi thì anh ta đâu có nghĩ đến vậy.
Hàm Nhiên kích động nói với hai người.
Cẩn Nam thấy cô kích động như vậy thì không nhắc đến chuyện này nữa sợ ảnh hưởng đến đứa bé.
- À.
Chúng tôi giờ không ra được thôn cô có thể cho chúng tôi nán lại nhơg không?
- Được...!Nếu các anh không chê tôi vừa nấu cơm xong mời các anh dùng bữa.
Bắc Khải nghe đến đây anh lại thấy hai tên này vì ăn mà quên cả anh.
Đúng thật là có hai tên này đi cùng cũng chẳng tích sự gì.
Bắc Khải đang suy nghĩ thì mẹ cô về.
Bà nhìn thấy có người núp ở cửa sổ bà nghĩ là ăn trộm nên bà cầm gậy.
- Ăn trộm...!mày dám vào....
- Bác à...!là cháu...
Bắc Khải bị bà đánh thì liền tóm lấy cây gậy mà nói.
- Cậu còn mặt mũi đến đây sao?
Ba người trong nhà thấy tiếng động thì liền chạy ra sân thì thấy mẹ cô đang định đánh Bắc Khải.
- Mẹ mẹ...
Hàm Nhiên nhìn thấy anh thì mắt cô đỏ hoe, anh đến đây sao? vậy lời cô nói chắc anh cũng nghe được rồi.
- Con tránh ra để ta đánh chết nó.
Hai người kia nhìn vậy thì liền nhanh trí tiến đến chỗ mẹ Hàm Nhiên.
- Con chào bác..
- Cậu là ai sao đến đây ?
- Cháu là bạn của...
Cẩn Nam thấy Thư kí Hứa định nói anh liền bịt miệng tay này lại và nên tiếng giải thích.
- Chúng con là bạn của Hàm Nhiên ạ.
Bắc Khải thấy tên này vì miếng cơm mà bỏ cả bạn thì lắc đầu.
Đúng là thân ai người ấy lo mà.
Mẹ cô tức giận chỉ tay vào Bắc Khải và nói.
- Nơi đây không đón tiếp cậu.
Hàm Nhiên nhìn mẹ mình tức giận thì không thể làm gì được, cô cũng không muốn gặp anh.
Nên dứt khoát một lần thì tốt hơn.
- Mẹ mẹ...!đi vào trước đi con muốn nói chuyện với anh ấy.
- Con không được mềm lòng đấy.
Hai cậu kia có ăn cơm thì vào nhà.
Cẩn Nam nghe mẹ Hàm Nhiên nói vậy thì vui mừng không thôi.
Bụng anh cũng đang đói đây, tiếng trống đã reo nên.
- Dạ...!dạ...!bác....
Cẩn Nam vội kéo tay thư kí Hứa vào nhà để lại hai người họ nói chuyện ở giữa sân.
Hàm Nhiên nhìn mẹ mình đi vào nhà thì cô quay lại chỗ Bắc Khải và nói.
- Anh không cần phải đến đây đâu.
Vì giữa chúng ta là không thể nữa rồi.
Bắc Khải nghe Hàm Nhiên nói vậy thì đau lòng không thôi.
- Anh...!Hàm Nhiên ...!em có thể cho anh một cơ hội được không?
- Xin