Mẹ à.
Nhưng con no quá rồi.
- No cũng cố mà uống, nó rất tốt đó.
Thư kí Hứa anh giúp sếp cậu uống đi.
- Hả?...
Thư kí Hứa giật mình đưa cốc nước về phía sếp anh, anh liên tục ra hiệu nhưng bị Bắc Phu nhân bắt bài.
Bắc Phu nhân lườm cho anh một ánh mắt cảnh cáo.
cậu mà còn như vậy thì chết với tôi.
- Hì...!hì..
sếp sếp...!anh uống đi ạ...
Bắc khải lấy li nước và từ từ đưa nên miệng uống.
Anh cảm thấy có gì đó không đúng ở đây rồi thì phải.
Hàm Nhiên thấy người hơi nóng, cô bắt đầu toát mồ hồi.
Bà Bắc nhìn thấy vậy thì mỉm cười và sai người hầu đưa cô về phòng của Bắc Khải.
- Con về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé Hàm Nhiên.
- Dạ con xin phép.
Nói rồi Hàm Nhiên không chịu đựng được thêm nữa.
Cô được cô người hầu dẫn về phòng của Bắc Khải.
Bắc Khải thấy vậy liên nên tiếng phản đối nhưng bị mẹ anh cho một cái tát cảnh cáo.
- Mày chưa có quyền nên tiếng ở đây.
- Mẹ...!mẹ à...
Bà quay sang thư kí Hứa, cũng may anh không bị bệnh tim bẩm sinh không chắc bị vỡ tim mà chết với hai mẹ con nhà này mất thôi.
- Cậu cũng mau đưa sếp cậu về phòng nghỉ ngơi đi.
- Dạ phu nhân.
Thư kí Hứa nháy mắt với anh, anh ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì thì bị tên thư kí của mình kéo đi rồi.
- Cậu định ám sát tôi à?
- Nhanh đi sếp nếu không thì không kịp mất.
- Không kịp cái gì cơ chứ?
Bắc Khải không hiểu cái méo gì nhìn tên thư kí này của mình.
Anh vậy mà bị kéo đi như kéo heo đi mổ vậy.
Đến cửa phòng thư kí Hứa đẩy cửa và kéo anh vào phòng rồi đóng cửa sầm lại.
- Cậu làm cái trò gì vậy?
- Sếp à.
em theo lệnh thôi.
Anh đừng trách em.
Bắc Khải tức điên vì tên thư kí này của anh.
Hắn vậy mà dám phản chủ sao? Mai đến anh phải trừ lương.
- Còn không mau mở cửa cho tôi.
Bắc khải cậy cửa nhưng bị khóa mất rồi.
Anh tức giận đá chân vào cửa làm cho cái chân anh bị đau oan ức quá.
Huhu...!huhu...
Thư kí Hứa và bà Bắc nhìn nhau cười thầm, hai người ghé sát tai vào cánh cửa để nghe động tĩnh bên trong.
Hàm Nhiên thì thuốc đã gấm, cô nóng quá mà bắt đầu nên tiếng.
- Phòng anh sao mà nóng vậy?
Bắc Khải giật mình nhìn vào giường, gì đây ta.
Mẹ anh định chơi lớn luôn sao? Cơ thể anh cũng bắt đầu gấm thuốc rồi.
Anh thấy ngứa ngáy cơ thể mình quá.
- Đừng cởi nữa nếu cô không muốn tôi ăn cô luôn bây giờ.
Giọng Bắc Khải lạnh lùng quát đối phương nhưng vì gấm thuốc nên Hàm Nhiên cũng chẳng thể nghe lời anh.
Bắc Khải còn một chút lí trí còn lại anh muốn chạy vào nhà tắm để xả nước nhưng mà không kịp nữa rồi.
- Anh đừng đi ...!mau giúp tôi.
Hàm Nhiên thấy sờ cơ thể anh làm cho cô dễ chịu hơn thì cô không ngừng sờ.
Hàm Nhiên cơ thể cô giờ đang để lộ ra bầu ngực trắng mịn của mình làm cho Bắc Khải anh muốn cố kìm chế cũng không được.
- Đừng sờ nữa.
Tôi không kìm chế được mất.
- Giúp tôi đi...Ngứa quá....
Giọng nỉ non của cô gái đang không ngừng van xin