Trong phòng tổng thống.Người đàn ông có ngũ quan yêu nghiệt, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, khí cao quý, tao nhã, khí chất mạnh mẽ áp chế mọi thứ xung quanh.Quả thực muốn tim người ta nổ tung!Tô Giản An nhìn anh chăm chú, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh phun ra những lời nói lạnh như băng."Tôi cũng không có cảm tình với cô, cùng cô kết hôn, chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của mẹ, nhưng chúng ta sẽ không trở thành vợ chồng chân chính .""Hiểu không?"Tô Giản An chớp chớp mắt, nhếch khóe môi: "Ồ, thật trùng hợp, tôi cũng không có tình cảm với anh. Anh trai Bạc Ngô, chúng ta bắt tay nhé?"Khi mười tuổi, cô luôn gọi anh như vậy. Mười bốn năm sau, cô lại gọi anh như thế, nhưng không hề có sự thân thiết như thủa nhỏ.Nụ cười cô vẫn rạng rỡ như cũ, con ngươi linh động như có thể thấy rõ lòng người.Lục Bạc Ngôn phớt lờ cô, nói chuyện như giao việc cho cấp dưới: "Ngày mai đem hành lý chuyển đến nhà tôi, sống ở phòng khách."Tô Giản An bĩu môi —— nói như thể cô rất muốn ngủ chung với anh vậy!Người đàn ông này cũng quá tự mãn rồi, cô phải làm chút gì đó để đòi lại tôn nghiêm!"Anh sợ ở chung phòng với tôi?" Cô nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực Lục Bạc Ngôn "Sợ không khống chế được bản thân soa?"Giọng điệu của cô rất khiêu khích, động tác lại trêu chọc.Nhưng cô lại có một làn da trắng nón, đường nét nhỏ nhắn tinh xảo, một đôi mắt hoa đào hồn nhiên, thoạt nhìn đơn thuần và trong sáng.Nhưng cô gái nhỏ đơn thuần và trong sáng sẽ biết nói mấy câu này sao?Lục Bạc Ngôn nhếch môi, cười nhẹ, Tô Giản An thấy trong mắt anh có một tia dụ hoặc tà ác.Người đàn ông quyến rũ này dường như đang giang rộng đôi cánh đen, biến thành một ác ma trong tích tắc.Nguy hiểm!Tô Giản An chớp chớp mắt, phòng bị lui về phía sau."Muốn chạy?"Lục Bạc Ngôn ép Tô Giản An sát vào góc tường, chống hai tay vào tường, giam Tô Giản An trong lòng anh.Khoảng cách giữa hai người đột nhiên càng lúc càng gần, Tô Giản An có thể ngửi được mùi thơm tự nhiên từ người Lục Bạc Ngôn, lại nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh, nhịp tim càng lúc càng tăng.Nhưng nhìn trai đẹp sao có thể chạy trốn?"Ồ, anh trai Bạc Ngôn, anh không cần dựa vào tôi gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, anh vẫn đẹp trai như trước ~"Cô nở nụ cười ninh nọt, chậm rãi ngồi xổm xuống, đang muốn thoát khỏi tay địch.Lục Bạc Ngôn thừa biết mánh khóe của cô, giữ chặt Tô Giản An, dễ dàng kéo cô đứng lên: "Ở dưới mắt anh trai Bạc Ngôn, cô có thể chạy đi đâu? Hửm?"Âm cuối, tràn ngập trêu tức.Tô Giản An tức giận —— cô cũng có cốt khí, mềm không được thì cứng !"Buông ra! Nếu không tôi sẽ nói với dì Đường anh bắt nạt tôi!" Đường Ngọc Lan là người duy nhất trên thế giới này có thể uy hiếp Lục Bạc Ngôn.Lục Bạc Ngôn bình thản: "Nói lúc chúng ta ngủ cùng nhau, tôi không khống chế được bắt nạt cô? Hửm?""A, nói như vậy cũng quá ác, dì Đường sẽ không chịu nổi . . . . . ."Tô Giản An muốn khóc —— sao không ai nói cho cô biết Lục Bạc Ngôn lại tà ác thế này? Như vậy còn chơi kiểu gì nữa? !Lục Bạc Ngôn nhướng mày: "Như vậy mà đã ác ?"Tay anh bỗng di chuyển đến eo Tô Giản An , di chuyển chậm rãi và khiêu khích dọc theo đường cong của cô lên trên."Vậy thì sao? Như vậy thì tính là cái gì?"Trong đầu Tô Giản An có cái gì nổ tung !Lần đầu tiên, cô bị người khác giới đụng chạm thân mật như vậy!Khuôn