Qua sau một lúc lâu Tô Giản An mới buông điện thoại, ngẩn người bước vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh, rồi xắn tay bắt đầu chế biến.
Bác Từ nói cho Lục Bạc Ngôn là Tô Giản An xuống bếp, anh nghi hoặc đi đến cửa phòng bếp, nhìn Tô Giản An đang xử lý một con cá chép bạc.
"Bốp" một tiếng, cô lưu loát đánh ngất con cá, cẩn thận đánh vảy, lấy nội tạng, dùng hai ba đường dao đã tách toàn bộ phần đầu, xương và thịt cá rời nhau , động tác lưu loát như mây bay nước chảy, người bán cá chưa chắc đã làm được gọn gàng như cô.
Tiếp theo, cô thái miếng cá phi lê thành những miếng mỏng, đầu đuôi và xương được đựng trong chiếc bát nhỏ sạch sẽ để dùng sau.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rất bình tĩnh và nghiêm túc, động tác tỉ mỉ và gọn gàng, giống như đang làm một việc quan trọng nào đó.Nhìn thấy cô nếu không liên tưởng đến hai chữ “máu me”. . . . . . thì trông cô nhóc thật sự mê người.
Tô Giản An chú ý tới Lục Bạc Ngôn, là sau khi cô đã ướp cá xong , lơ đãng quay đầu lại liền thấy anh đang nhàn nhã dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng trước đây.
Nhưng thế giới này thật không công bằng, làm sao có người chỉ cần tùy ý đứng như vậy, lại có thể tỏa ra khí chất cao quý đẹp đẽ chứ?
Tô Giản An không thể để nhịp tim đang đập nhanh của mình bị phát hiện, nghiêm trang nói: "Chờ đi, cam đoan khiến đầu lưỡi anh sẽ có hưởng thụ chưa từng thấy!"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày, còn tưởng rằng Tô Giản An để bộ phận khác trên người anh được tận hưởng cơ.
"Nói trước, nếu tôi không vừa lòng thì không tính." Hắn nói.
"Anh đương nhiên sẽ không vừa lòng." Tô Giản An tươi sáng cười, "Anh chỉ biết —— đặc biệt thỏa mãn!"
Ngoài kiến thức chuyên môn, Tô Giản An tự tin nhất về tài nấu nướng của mình .
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, trong lòng có chút chờ mong.
Một giờ sau, Tô Giản An cuối cùng cũng dọn bữa tối ra.
Một bát canh cá, một đĩa thịt xào nấm mèo, một đĩa bắp cải xào, canh sò điệp nấm và rau diếp.
Đều là những món ăn ngày thường ở nhà, có mùi thơm đặc trưng của cá biển, thịt cá trắng, mềm, hơi cong chứng tỏ cá còn tươi, vừa thấy đã biết mùi vị nhất định rất trơn mịn, mềm lại chắc, rau mùi xanh cùng ớt cựa gà bày lên trên để trang trí, màu đỏ của ớt điểm xuyến bên trên tạo nên màu tương phản với màu canh trắng đục, hai món còn lại tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ màu sắc và hương thơm khiến người ta phải động đũa.
"Ăn thôi." Tô Giản An bỏ tay áo đã xắn xuống, tràn đầy tự tin
Lục Bạc Ngôn nếm thử canh sò điệp, mùi thơm ngào ngạt, rất vừa miệng.
Còn ngon hơn anh nghĩ.
Tô Giản An cắn đũa, nhìn anh đầy mong đợi, anh mím môi: "Canh không tồi."
Tô Giản An biết Lục Bạc Ngôn kén ăn, nghe vậy thì rất có cảm giác thành tựu, thuận tay gắp cho anh miếng ca: "Đầu bếp nói đây là cá tươi hôm nay vừa đánh bắt, thịt tươi ngon, anh nếm thử,chút."
Thật ra Lục Bạc Ngôn không chỉ kén ăn, mà còn có tính sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ ăn đồ ăn người khác gắp.
Nhìn miếng thịt cá trong suốt sáng bóng trong đĩa.
Lại nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Tô Giản An cắn chiếc đũa , chiếc đũa sứ tinh xảo tiếp xúc gần với đôi môi hồng mềm mại của cô, bị cô dùng răng cắn, tiếp xúc với đầu lưỡi. . . . . Cô dùng đôi đũa đó gắp cá, anh hẳn là nên ghét bỏ .
Nhưng đáy lòng. . . . . . Cũng không có cảm giác bài xích.
Tô Giản An cũng sửng sốt, mấy ngày nay luôn múc canh, múc cháo cho Lục Bạc Ngôn, đã thành thói quen, nên tùy tiện gắp đồ ăn cho anh, hình như anh không được thích lắm?
Cô lúc túng đưa đũa ra, đang muốn đem miếng cá trở về, đột nhiên ——
"Cạch ——"
Đũa của cô bị Lục Bạc Ngôn kẹp lấy .
"Gắp cho người khác, còn muốn gắp trở về?" Lục Bạc Ngôn gắp miếng cá, chậm rãi đưa vào miệng, động tác nhai thật tao nhã.
Tô Giản An ngơ ngốc nhìn anh: "Lục, Lục Bạc Ngôn, cái đó. . . đũa của tôi, có tôi . . ."
"Nước miếng?" Lục Bạc Ngôn nhếch môi, "Tôi không ngại."
Không biết vì cái gì, trái tim Tô Giản An mới vừa bình tĩnh lại, đột nhiên bắt đầu gia tốc.
Sao lại không ngại chứ? Chỉ có người rất thân mới không bận tâm, nhưng bọn họ. . . . . . chỉ là đôi vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng mà cũng có thể do cá cô nấu quá ngon mà.
Nghĩ đến đây Tô Giản An liền yên tâm, vô cùng vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Bác Từ ở bên cạnh nhìn thấy, cười cười —— ngay cả phu nhân gắp đồ ăn đều thì Lục Bạc Ngôn cũng chỉ miễn cưỡng ăn, nhưng lại ăn đồ ăn mà Tô Giản An gắp cho, nhất định phải nói cho phu nhân biết!
Ăn xong bữa cơm này , Lục Bạc Ngôn có cảm giác "Thỏa mãn" cùng"Hưởng thụ" khó hiểu.Hơn nữa, anh phát hiện cảm giác này cũng không tệ lắm.
Tô Giản An chờ mong nhìn Lục Bạc Ngôn: "Thế nào, lần hưởng thụ này có tính không?"
"Nếu cô đồng ý sau này phụ trách bữa tối , thì tính."Lục Bạc Ngôn ung dung, dáng vẻ kiểm soát được mọi tình huống.
"Vậy không phải tương đương cho anh hưởng thụ vô số lần sao?" Tô Giản An kiên quyết lắc đầu, "Tôi không đồng ý."
Dừng một chút, cô lại bổ sung một câu: "Trừ phi anh trả lương cho tôi."
Lục Bạc Ngôn kinh ngạc: "Cô thiếu tiền?"
"Lương một năm của tôi chỉ có mười vạn, anh nghĩ rằng tôi giàu có sao?"
Khi cô lên đại học là lúc Tô Diệc Thừa gặp khó khăn nhất, cô luôn cố gắng không tiêu tiền của anh trai.Sau khi tốt nghiệp đã dưỡng thành thói quen, thậm chí hoàn toàn không cần Tô Diệc Thừa giúp đỡ , tiền lương cũng có thể cung cấp tiêu dùng hằng ngày của cô. Gần đây cô đang nhắm một ống kính máy ảnh tương đương với tám tháng tiền lương, lại không có đủ tiền mua.
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, đưa ra một mức giá mà người bình thường không thể từ chối: "Hai vạn một tháng, trả trước tiền lương cho cô."
Tô Giản An cảm giác bản thân chưa bao giờ bị Lục Bạc Ngôn làm rung động tới vậy: "Thành giao!"
Lục Bạc Ngôn đưa cho Tô Giản An một tấm thẻ, Tô Giản An trịnh trọng hứa hẹn: "Hai năm này, tôi nhất định sẽ tận chức tận trách, làm bữa tối mỗi ngày."
Lần đầu tiên Lục Bạc Ngôn thấy Tô Giản An nghe lời như vậy, xoa xoa tóc cô: "Rất ngoan."
Nói xong, anh đứng dậy rồi lên tầng, khóe môi nở nụ cười hài lòng, Tô Giản An nhìn bóng lưng anh, cảm thấy như có chỗ nào không đúng.
Tuy nhiên, thỏa thuận bữa tối đã kết thúc , cô sẽ có tiền để mua ống kính !
Tô Giản An muốn giấu chuyện mình bị truy lùng thông tin với Đường Ngọc Lan, nhưng chuyện lộ thông tin của cô đã gây xôn xao dư luận, nhiều phương tiện truyền thông đưa tin chuyện cô bị bao vây, cuối cùng chuyện này vẫn không giấu diếm được. Đường Ngọc Lan biết tin thì sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, vội vàng gọi điện thoại qua.
Điện thoại là bác Từ nghe máy , ông vội trấn an Đường Ngọc Lan: "Đã không có việc gì rồi, thiếu gia đến kịp lúc, mang theo Thiếu phu nhân về nhà . Phu nhân, tôi đang muốn gọi điện thoại cho bà đây."
Đường Ngọc Lan:
"Hôm nay Thiếu phu nhân chuẩn bị cơm tối cho thiếu gia !" Bác Từ tự động lược bớt chuyện giao dịch vữa tối của đôi vợ chồng trẻ, chỉ báo tin vui, "Thiếu phu nhân gắp đồ ăn cho thiếu gia, vậy mà cậu ấy lại ăn! Tôi cảm thấy tình cảm của hai người càng ngày càng tốt !"
Đường Ngọc Lan rất vui mừng, sau khi cúp điện thoại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, đến trước cửa phòng Lục Bạc Ngôn trước đây, bà thuận tay đẩy cửa đi vào.
Hiểu con không ai bằng mẹ, thứ 7 hôm đó Lục Bạc Ngôn ngồi ở phòng xem ảnh chụp, mới đầu bà hoài nghi là ảnh của chồng mình, nhưng sau đó Lục Bạc Ngôn cố ý đặt một bức ảnh ngược lại, hình như là không muốn bà nhìn thấy người trong ảnh.
Bà vốn biết không nên xen vào chuyện riêng tư của con cái, nhưng hiện tại —— không thể kìm chế được sự tò mò.
Mở hộp ra lấy ảnh, Đường Ngọc Lan thật cẩn thận lật lại, nở nụ cười ——
Cái gì mà ảnh của cha, rõ ràng là một cô gái trẻ đẹp.Mối nghi ngờ của bà, cuối cùng cũng được kiểm chứng.
Tối nay, Đường Ngọc Lan ngủ ngon vô cùng.
Ngày hôm sau.
Tô Giản An biết muốn giấu cũng không nổi nữa, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đến nơi làm việc, quả nhiên, vừa vào văn phòng cô đã được vây quanh .
"Giản An, cô không có nghĩa khí, nếu không phải hôm qua có người tiết lộ thông tin, cô định gạt chúng tôi đến khi nào?" Nữ đồng nghiệp tỏ vẻ giận dỗi xong, lại tò mò hỏi, "Nhưng mà, có một ông chồng siêu siêu siêu đẹp trai giàu có, đó là trải nghiệm thế nào?"
Tô Giản An hiểu rõ đám người này : "Giữa trưa đến Truy Nguyệt Cư, tôi mời khách."
Truy Nguyệt Cư là là một nhà hàng lâu đời ở thành phố A với lịch sử hơn một trăm năm. Là nơi có ẩm thực chính thống nhất của thành phố, mọi người nghe được đều hoan hô, quên hết mọi vấn đề.
Cuối cùng, đội trưởng Yến nghiêm túc tuyên bố: "Giản An, chúng ta thương lượng xong rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đền xem những người hâm mộ Hàn Nhược Hi như người qua đường, người qua đường còn quan trọn hơn!"
Tô Giản An hơi ngẩn người, đội trưởng Yến còn nói: "Cô cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi đều nghĩ thế này: Làm fan của Hàn Nhược Hi chúng tôi cũng chẳng hưởng ưu đãi gì, nhưng đi theo cô còn có món ngon ở Truy Nguyệt Cư mà hưởng thụ! Chúng tôi cũng không ngốc, đương nhiên đều theo cô!"
Thật ra Tô Giản An hiểu được , đội trưởng Yến chỉ không muốn cô cảm thấy xấu hổ, dù sao bọn họ là fan của Hàn Nhược Hi, mà cô và cô ta đều là quan hệ đối địch.
Lạc Tiểu Tịch đã từng hỏi cô, tại sao không đến bệnh viện làm một bác sĩ ngoại khoa quyến rũ, cố tình lựa chọn ngành giao tiếp với thi thể, cô hiện tại có thể trả lời : cô thích những người đồng đội đáng yêu thế này.
"Đúng rồi Giản An, có muốn tôi tra xem người cung cấp thông tin của cô là ai không?" Đội trưởng Yến hỏi.
Tô Giản An lắc đầu: "Không cần tra xét."
Cô biết là ai.
Về phần làm sao dạy dỗ lại đối phương thì vẫn còn nhiều thời gian. Người đang thả lỏng sẽ đột ngột bị đâm một nhát, cô cũng không vội.
Bởi vì Đường Ngọc Lan cùng Tô Diệc Thừa đều âm thầm tạo áp lực, cô nữ sinh dẫn đầu đám người bao vây Tô Giản An cũng không được cha giúp đỡ đưa ra.Cha mẹ cô ta đành phải tìm đến Tô Giản An cầu xin.
Tô Giản An từ chối . Cô gái kia tính tình xấu, coi trời bằng vung, rất khó nói không phải do cha mẹ dung túng. Lúc này như cho cô bé một bài học lớn .
Giữa trưa, Tô Giản An cùng đồng nghiệp vui vẻ đi Truy Nguyệt Cư.
Thẩm Việt Xuyên cùng Lục Bạc Ngôn cũng hẹn đối tác đến Truy Nguyệt Cư để bàn chuyện, lúc đi ngang qua khu vực công cộng khu, bóng dáng quen thuộc kia chợt đập vào mắt Lục Bạc Ngôn ——
Cô và một nhóm đồng nghiệp ngồi quây quần bên một chiếc bàn, sau lưng là những bông hoa lê như tuyết đang nở rộ, ánh nắng xuân trải dài trên những bông hoa lê rồi dừng lại sau lưng khiến làn da của cô càng thêm trắng mịn, nụ cười tươi như hoa.
Tâm trạng có chút phiền não, cứ như vậy được xoa dịu bởi khuôn mặt của cô, nhưng…
Nhiều người đi cùng như vậy, sao cô cứ phải ngồi cạnh Giang Thiếu Khải chứ?
Đối tác thấy Lục Bạc Ngôn dừng lại, không rõ nên hỏi: "Giám đốc Lục, làm sao vậy? Nếu anh không muốn ngồi phòng riêng, chúng ta có thể đổi qua bên này, hoa lên trong sân đang nở rất đẹp."
"Không cần, mọi người lên trước đi."
Lục Bạc Ngôn lập tức đi về phía trước, Thẩm Việt Xuyên mang đối tác lên tầng hai.
Tô Giản An đã theo Tô Diệc Thừa tới Truy Nguyệt Cư vài lần, đối với món ngon ở đây nhớ mãi không quên, giờ phút có thể gọi món không cần nhìn menu: "Thịt lợn nướng, gà xào dứa, bò sacha. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn đã bước tới phía sau Tô Giản An, khí thế quá mạnh, những người khác đều chú ý tới anh, chỉ có Tô Giản An còn đang gọi món, đồng nghiệp đành phải nhắc nhở cô: "Giản An!"
"Gà giòn da, giò heo chua ngọt. . . . ."
"Giản An! !"
"Súp dừa hải sản, tôm sốt chanh. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn đặt tay lên vai Tô Giản An: "Em nên để những người khác gọi món ăn ."
Tô Giản An mở to mắt —— tò mò không hiểu sao lại nghe thấy giọng của Lục Bạc Ngôn? Hơn nữa, ánh mắt mọi người nhìn cô có vẻ là lạ ?