Xảo Xảo vô cùng kinh ngạc, không nhịn nổi mà đẩy hết đám người kia ra, đứng ở cửa để nghe.
Chỉ sợ hai người bọn họ làm những chuyện không nên làm! “Đó là tay áo.
” Trong phòng vọng ra tiếng bất lực của Lệ Xuyên Lâm.
Đám người ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm.
“Đó cũng là một phần của quần áo của tôi!” Sau khi Nhiếp Nhiên thẳng thắn nói xong thì lại hét lên một tiếng: “Á! Ông nội anh chứ Lệ Xuyên Lâm, tôi đau quá! Anh có biết xử lí vết thương không vậy, không biết thì cút ra!”Những cảnh sát trẻ đứng bên ngoài không chịu nổi mà hít một hơi thật sâu.
Cô gái này còn dám mắng cơ!“Đừng động đậy!” Lệ Xuyên Lâm gằn giọng.
“Anh nhẹ một chút đi!”“Cô ráng chịu một chút!”“Anh thử nhịn xem nào, cái kiểu đau như xé thịt này!”“Im mồm!”Mặc dù mọi người đều biết đây chỉ là việc xử lí vết thương đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thế nhưng đám người bên ngoài3cửa lại như đang nghe một khúc tình xuân dập dìu.
Chỉ có Dư Xảo Xảo nắm chặt tay, móng tay hằn lên da thịt mà không biết, rõ ràng là cô ta đã tức đến đỉnh điểm rồi!Nhưng hai người ở bên trong thì hoàn toàn không biết.
Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa, cánh tay áo bị Lệ Xuyên Lâm dùng kéo rạch ra một đường, gỡ cẩn thận chỗ máu đông ra, tiếp theo xé toàn bộ cánh tay áo ra.
Lệ Xuyên Lâm dùng nước ấm lau vết máu xung quanh, sau đó dùng thuốc khử trùng bôi lên miệng vết thương.
Nhìn Nhiếp Nhiên cau chặt lông mày, cố gắng chịu đựng như không quan tâm đến vết thương khiến Lệ Xuyên Lâm bỗng thấy hơi buồn, liền đụng tay hơi mạnh một chút.
“Á! Có phải là anh cố ý không1đấy?” Cơn đau lập tức kéo cô về ngay với thực tại.
Lệ Xuyên Lâm không nói một lời, mà cúi đầu nhanh tay một chút.
Cho đến khi băng bó tất cả xong xuôi, anh ta mới đứng dậy lạnh lùng nói một câu: “Đau để cô nhớ lần sau