Nhiếp Nhiên lập tức căng thẳng, yên lặng nằm trong ống thông gió, cố gắng đè nén hơi thở của mình xuống thấp nhất.
Rất nhanh, cửa phòng bị mở ra, một luồng sáng chói mắt xuyên vào phòng, khua khoắng khắp nơi, Nhiếp Nhiên vội vàng nép sát người vào đường ống.
Thì ra là gã bảo vệ ở dưới lầu ban nãy.
Sau khi bảo vệ kia thấy cái thùng rác bị mèo hoang làm đổ, gã cứ có cảm giác không yên lòng cho nên còn cố ý đi lên đây kiểm tra một vòng.
Thấy ở đây không có vấn đề gì, lúc này gã mới yên tâm.
Rất nhanh, ánh sáng kia biến mất theo tiếng đóng cửa.
Nhiếp Nhiên nín thở, tập trung nghe tiếng bước chân đi xa dần, sau đó mới nhích người bỏ dần về phía phòng thư kýCô dùng dao găm cạy cửa sổ ống thông gió ra, quan sát kĩ trong phòng một lượtCăn phòng tối đen như mực, cực kì im ắng, cửa sổ đóng chặt đến mức không có một luồng gió nào lùa vào đượcNhững căn phòng càng tĩnh lặng thì càng chứng minh trong này tràn ngập nguy hiểm rình rậpCô đeo kính xuyên đêm hồng ngoại lên, trước mắt lập tức xuất hiện những tia sáng đỏ rậm rạp chẳng khắp nơi trong căn phòng.
Quả nhiên là vậy!Lúc trước, tuy cô phát hiện ra cửa và cửa sổ có dụng cụ phát tia hồng ngoại, nhưng không ngờ ở trong phòng cũng có.
Xem ra, trong căn phòng này3nhất định có thứ gì đó rất quan trọngNhiếp Nhiên linh hoạt chui ra khỏi ống thông gióCô vượt qua hàng rào hồng ngoại bảo vệ đầu tiên bằng một tư thế quái dịSau đó, cô nhẹ nhàng luồn lách qua một loạt những hàng rào tia sáng khác, nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi báo động, tới trước một cái két sắt.
Không thể không nói, két sắt này được giấu quá cẩn thậnNếu không phải lần trước cô cố ý quan sát kĩ càng thì có khi còn phải mất khá nhiều thời gian mới tìm ra được nó.
Cẩn thận áp ống nghe bệnh lên cánh cửa, một tay cô vặn mã khóa két sắtMột phút.
.
hai phút.
.
ba phút.
.
Thời gian dần trôi qua, tiếng kim đồng hồ tích tắc trên vách tường vang lên rất rõ ràng.
Đầu ngón tay Nhiếp1Nhiên chậm rãi xoay ổ khóa, cô tập trung tinh thần nghe âm thanh mật mã khóa.
Nhưng mười phút trôi qua, cô vẫn không nghe thấy tiếng “bíp” trên khe kim loại của khóa.
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần, ngón tay vặn ổ khóa hơi run lên, một lần nữa vặn mở ổ khóa.
Cuối cùng, vào phút thứ mười một, cô nghe thấy trong khe kim loại vang lên một tiếng “bíp” cực kỳ nhỏCửa két sắt được mở ra.
Nhiếp Nhiên thở phào một hơi, sự