Sáng sớm mùa thu mang theo cảm giác hơi lành lạnh, trong hẻm nhỏ vắng vẻ và lạnh lẽo, Nhiếp Nhiên đứng trong một buồng điện thoại công cộng.
Sau khi nhét một đồng tiền xu vào, cô nhanh chóng bấm một dãy số.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng đã có người nhấc máy, một giọng nói lạnh lùng vang lên kèm theo câu hỏi ngắn gọn: “Ai vậy?” “Lệ Xuyên Lâm, tôi nói cho anh biết, tôi đã đợi nhiều ngày rồi đó, hiệu suất làm việc của Cục Cảnh sát các anh thật sự là quá kém!”.
Nhiếp Nhiên chất vấn anh ta với giọng không hài lòng.
Ở đầu dây bên kia, Lệ Xuyên Lâm nghe thấy tiếng của Nhiếp Nhiên, trong giọng nói anh ta có một chút không nắm chắc: “Nhiếp Nhiên à? Sao cô không hẹn gặp mặt?”Từ sau hôm đó, anh ta vẫn tìm cách liên lạc với cô, nhưng đáng tiếc đều bị cô dùng đủ mọi lý do để từ chối.
Giờ vất vả lắm cô mới gọi điện thoại tới, Lệ Xuyên Lâm đương nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề nàyKhông biết vì sao trong lúc bọn họ không liên lạc với nhau, anh ta vẫn luôn không thể quên được ánh mắt lạnh lùng lúc cô đứng dưới ngọn đèn hôm ấy.
“Tôi gọi điện thoại để hỏi anh xem, tôi đã đợi anh lâu như vậy rồi, rốt cuộc anh đã giải mã được tài liệu đó chưa?” Chỉ một câu nói thôi màsao cứ phải tốn sức, cố ý đòi gặp mặt như vậy chứ! Nhiếp Nhiên bĩu môi, thầm nhủ trong lòngHuống chi gặp nhau bàn bạc nhiều thì càng dễ bị người ta theo dõi, chẳng lẽ anh ta còn không hiểu3chuyện đơn giản như thế ư? ở đầu bên kia, khi Lệ Xuyên Lâm nghe nhắc đến tài liệu liền liếc nhìn về phía đội giải mã đã làm việc liên tục ba ngày ba đêm không hề chợp mắt thì tạm dừng vài giây, rồi nói: “Tổ giải mã còn đang làm việc đây.
” “Ông anh à, nếu tổ giải mã của các anh không phá được thì có phải cả đời này tôi sẽ phải ở lại công ty của Lưu Chấn làm công đúng không?” Vừa nghe bọn họ vẫn chưa giải mã được, cơn tức của Nhiếp Nhiên lại bùng lên.
Đây là trò đùa sao, thể mà vẫn chưa giải mã ra được, đã vài ngày rồi còn gì, thời gian từ giờ đến1thời điểm giao dịch của Hoắc Hoành và Lưu Chấn càng lúc càng ít, đợi thêm chút nữa thôi thì bọn họ cũng giao dịch xong rồi, mọi thứ đều sẽ thành xôi hỏng bỏng không, hoàn toàn uổng phí.
“Cô cứ kiên nhẫn thêm một chút.
” Giọng nói của Lệ Xuyên Lâm lại vang lênĐáng tiếc là Nhiếp Nhiên chỉ cười lạnh, “Tôi thì có kiên nhẫn, nhưng chỉ sợ Lưu Chấn không kiên nhẫn nổi thôi.
” “Sao lại như thế?” Lệ Xuyên Lâm nghe ra sự khác thường trong lời