Cô vẫn gọi món giống y hệt lần trước đúng không?” Người phục vụ để thực đơn trước mặt Nhiếp Nhiên, “Hay là cômuốn thay đổi một chút?”.
Nhiếp Nhiên làm bộ như đang tìm kiếm gì đó ở thực đơn, mặt mày cau có suy nghĩ rất lâu, sau đó như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, cô hỏi: “Anh chàng kia gần đây có gọi món gì ngon không? Tôi thấy anh ta chọn món rất hợp với tôi.” “Ô, anh ta vừa đi không lâu, cũng may thực đơn anh ấy gọi món tôi vẫn cầm, tôi đưa cô xem nhé.” Người phục vụ lấy thực đơn gọi đồ của Hoắc Hoành ra.
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Được rồi, cảm ơn anh nhiều.” Nhìn các món ăn lần lượt được bưng lên bàn, Nhiếp Nhiên âm thầm ghép chữ theo số thứ tự của món ăn.
Ám hiệu là: Bảo vệ cô ấy, nhất định đừng để bị phát hiện.Nhiếp Nhiên nhìn dòng chữ ấy thì nghĩ không ra, cô gái ấy là ai nhỉ?“Cô gái, chúng ta ghép bàn ăn đi?” Bất ngờ một giọng nói đàn ông từ phía sau vọng lên.Cô quay ngoắt về phía sau, nhìn người này không có vẻ là đến bắt chuyện.Trực giác của cô mách bảo người này không có ý tốt.Nhưng cô cười nói: “Ở đây có nhiều bàn trống, việc gì phải ngồi chung chứ? Hơn nữa, tôi có bạn trai rồi.”Nhưng ai biết được người đó lại cứ thế ngồi xuống, “Sợ rằng lần này bạn trai cô đến cũng không làm gì được.”Không đợi đến lúc Nhiếp Nhiên mở miệng thì cô đột nhiên cảm thấy có một vật cứng đặt vào bên hông mình.Cô liếc nhìn3thì thấy một khẩu súng đen ngắn nhỏ đang đặt ở eo cô.Bởi vì có cái bàn che chắn nên những bàn xung quanh hoàn toàn không hề nhìn thấy tình hình bên này.Nhiếp Nhiên cố tình tỏ ra lo lắng hoảng