“Tôi vẫn có thể nuôi nổi cô.
” Anh ta nhếch mép, nói nửa đùa nửa thật.
"Hå?"Cái gì? Tại mình có vấn đề sao? Anh ta vừa mới nói gì? Nuôi mình?Anh ta muốn nuôi mình?Có nhầm không vậy? Ban ngày ban mặt nói thú điên rồ gì vậy?Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành, muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh ta thì lại nghe thấy anh ta nói: “Đi thối, tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, giờ chúng ta có thể đi.
”“Thật sao?”Mắt Nhiếp Nhiên bỗng sáng bừng lên, cô lập tức bỏ qua tất cả những lời vừa nãyCô lật chăn ra, định nhảy từ trên giường bệnh xuống thì nhận được cái nhíu mày của Hoắc Hoành“Cô cẩn thận một chút, vận động quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đến lúc đó lại bị nhiễm trùng, không những không được xuất viện mà vết thương còn để lại sẹo nữa.
” “Ồ.
” Nhiếp Nhiên nghexong giống như là đang sợ hãi vậy, cô giữ chiếc cổ rồi từ từ xuống giường bệnh, sau đó đứng cạnh3giường bệnh, tay giữ mép áo, cẩn thận hỏi: “Vậy thì.
.
chúng ta về nước sao?” Hoắc Hoành không trả lời mà hỏi lại: “Cô muốn về nước?” “Đúng vậy, tôi khá nhớ nhà.
” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi mắt ấm áp của Hoắc Hoành nhìn côNhưng Nhiếp Nhiên lại thấy đây là ánh mắt dò xét, tính toán, đánh giáSau vài giây, anh ta mới cười nhẹ nói: “Chuyến bay sẽ cất cánh sau ba tiếng nữa, ngày kia là về đến nhà.
” Sau ba tiếng nữa? Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành.
Vậy là mười mấy ngày qua, cô đúng là bị giam lỏng rồiGiam lỏng đến khi giao dịch của bọn họ kết thúc mới được thả raNgười đàn ông trời đánh này, đúng là biết mượn gió bẻ măng!Cố định dựa vào việc bị thương1do đối phó với vụ ám sát này để lấy sự tín nhiệm và đồng tình, quan trọng hơn là lấy hậu quả của việc này để gián đoạn vụ giao dịch của bọn họ.
Kết quả lại bị anh ta mượn cớ bị thương mà giam giữ côCũng có thể nói là vụ giao dịch của bọn họ