“Thế nào? Đi về nhà với tôi, sau này một ngày ba bữa nấu cho tôi ăn.
”Sau khi nghe xong câu nói này, sự sợ hãi của Nhiếp Nhiên mới dần dần được hồi phụcHóa ra là muốn cô về làm đầu bếp, cứ tưởng anh ta định giở trò lưu manh! Dọa cô sợ chết khiếp! Nhưng vì sao Hoắc Hoành đưa ra đề nghị như vậy nhỉ?Cô bắt đầu có chút nghi ngờ với hành động này của anh taCô không thể tin được bát cơm vừa xong có thể làm anh ta cảm độngRõ ràng là trong thời gian này anh ta luôn dùng nhiều cách khác nhau để thăm dò cô, lời mời lần này chắc phải đến tám phần là có âm mưuNhìn Nhiếp Nhiên nãy giờ đứng yên đó không mở miệng, Hoắc Hoành cũng không vội, chỉ cười, “Cô không cần căng thẳng đâu, tôi thực sự thích ăn cơm cô nấu, cô cứ suy nghĩ đi nhé!” Rồi anh ta bảo A Hổ đẩy mình ra khỏi phòng ăn.
Suy nghĩ gì chứ? Suy nghĩ xem cô có nên đưa thân mình vào hang cọp không ạ? Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không đượcHoắc Hoành đang hợp tác với Lưu Chấn, nói không chừng thì ở nhàanh ta có thể3có rất nhiều loại tài liệu cũng như hợp đồng thương mại liên quan đến Lưu Chấn.
Càng nghĩ cô càng thấy phương án này đượcLúc này một nhân viên phục vụ đi tới, giống như là dọn dẹp bàn, cúi đầu nói với cô một câu: “Xin cho nhờ chút.
” Giọng nói lạnh lùng làm cho Nhiếp Nhiên cảm thấy có chút quen thuộcVừa quay đầu lại một cái, Nhiếp Nhiên bỗng trố mắt giật mình.
Đúng là Lệ Xuyên Lâm! Anh ta sao lại ở đây chứ? Nhiếp Nhiên cố nén lại câu hỏi trong đầu, giả vờ như không biết gì, xin lỗi một câu rồi đi ra khỏi phòng ăn, thế nhưng lúc đi qua còn chạm vào người anh ta một cái,1trong lòng bàn tay có gì đó khác lạ.
Cô không thay đổi thần sắc mà nắm chặt tay lại, tiếp tục bước điChờ đến khi vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại cô mới mở ra xem, chỉ thấy một mẩu giấy viết thời gian và địa điểm.
Cô nghĩ là do khoảng thời gian vừa qua cô bị mất liên lạc, thế nên