Mấy ngày hôm nay, vào giờ nghỉ trưa Phương Lượng ở cửa sổ văn phòng mình luôn nhìn thấy Nhiếp Nhiên cô độc một mình đứng luyện tập không ngừng dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Nhìn cô nỗ lực luyện tập như thế Phương Lượng chỉ biết âm thầm lắc đầu.
Hạt giống tốt như vậy, bất luận là năng lực hay tư duy đều cực kì tốt, đáng tiếc là luôn ngang bướng không chịu khuất phục.
Tính khí cố chấp và bản năng như vậy ở trong quân đội chỉ sợ sau này sẽ gặp vô vàn khó khăn mà thôi.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa “Cốc cốc! ” Chưa đợi đến lúc anh ta lên tiếng, người bên ngoài đã tự ý đẩy cửa đi vàoPhương Lượng nhíu mày, nhưng sau khi thấy người bước vào thì lại trợn tròn mắt vô cùng kinh ngạc: “Lệ Xuyên Lâm? Anh không ở đồn cảnh sát, đến chỗ của tôi làm gì? Trán Lệ Xuyên Lâm lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt khó coi: “Có biến rồi, người của chúng tôi đến ứng tuyển nhưng bị từ chối.
”7hương Lượng nghe xong thì tinh thần trở nên vô cùng căng thẳng, “Sao lại như thể được? Bị điều tra ra cái gì hay là bị phát hiện rồi?” Lệ Xuyên Lâm lắc đầu, cau mày, “Không rõ nữa, chỉ biết rằng tạm ngừng tuyển trợ lý thư ký thôi.
” “Không tuyển nữa? Không phải Nhiếp Nhiên đã từ chức rồi sao?” Hôm đó sau khi lên xe, anh ta đã bắt Nhiếp Nhiên gửi đơn từ chức rồi mà, theo lí mà nói vị trí thư kí bây giờ sẽ rất cần người, sao lại không tuyển nữa nhỉ?Phương Lượng đang cảm thấy vô cùng kì lạ thì Lệ Xuyên Lâm lấy từ túi áo ra một chiếc điện thoại, “Còn nữa, tổ thông tin từ hôm qua nói với tôi, điện thoại của Nhiếp Nhiên liên tục có3người gọi tới.
” “Ý của cậu là bọn họ muốn giữ Nhiếp Nhiên lại sao?”Phương Lượng cảm thấy như bọn họ đi một vòng cuối cùng lại trở về xuất phát điểmNhưng Lâm Lịch Xuyên lại lắc đầu, “Không, là Hoắc Hoành gọi điện đến.
”“Hoắc Hoành?”Phương Lượng lại cảm thấy kì lạ.
Tại sao anh ta lại gọi cho Nhiếp Nhiên? Bọn họ dường như