Liên quan gì đến việc sợ hay không! Sàm sỡ người khác, thật không biết xấu hổ mà! Hoắc Hoành thấy ánh mắt tối sầm hơi tức giận của cô, khóe môi khẽ cong lên nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì cảNhưng Nhiếp Nhiên trước giờ không phải là người mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, cô nói với giọng thỏ thẻ: “Ngài Hoắc, tôi thấy hơi nóng, tôi đi rót một cốc nước mát uống.
” Cô không tin, chiều này không thể khiến anh ta bỏ tay cô ra.
Quả nhiên bàn tay to lớn cầm chặt tay cô dần dần nới lỏng ra, Nhiếp Nhiên tranh thủ cơ hội này rút tay về, lần trong bóng tối tìm đường vào bếp.
Không khí giữa hai người lại trở nên áp lực vô cùng.
“Đây không phải là điều cô muốn sao?” Hoắc Hoành bị ăn một cái tát, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Anh nói cái gì cơ?” Nhiếp Nhiên đứng ở đó, vì thiếu không khí mà ngực vẫn không ngừng phập phồngHoắc Hoành nói bình thản: “Đầu tiên là thu hút sự chú ý của tôi, sau đó là mượn cớ xin nghỉ, không phải là kể lạt mềm buộc chặt sao?”Lạt mềm buộc chặt! Thế mà anh ta cũng nghĩ ra được“Ngài Hoắc, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi! Rõ ràng là tôi có việc gấp phải xin nghỉ, không phải là mượn cớ.
” Giọng của Nhiếp Nhiên vô cùng lạnh lùngCổ lau đi lau lại môi mình sau đó ngồi xuống dọn dẹp những mảnh vỡ lúc nãyHoắc Hoành thấy cô lộ rõ ra sự cự tuyệt lãnh đạm đến vô cùng, anh ta yên lặng một lát rồi lại nói bằng chất giọng trầm ấm: “Coi như là tôi hiểu lầm cô, vậy thì Diệp Lan, cô tát tôi một cái mà không sợ3phá hỏng công việc của mình sao?”Tay cô run run dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ dưới sànHoắc Hoành nói thế là có ý gì? Là muốn Lưu Chấn đuổi việc mình sao?Không, không thể nào! Cô khó khăn lắm mới được Lệ Xuyên Lâm đồng ý cho tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụVừa nghĩ đến đó tay cô chẳng may bị cửa vào“Á!” Tay bỗng nhiên bị thương, máu đỏ dần chảy ra“Sao lại không cẩn thận như thế?” Hoắc Hoành di chuyển gần đến xem vết thương trên tay cô“Tôi.
.
tôi không sao! ” Bây giờ Nhiếp Nhiên thật sự là không muốn tiếp xúc với anh ta, chỉ muốn rút tay mình lại.
“Bị cứa một vết to như thế này, sao lại không sao chứ?”Thật là, biết thế thì nãy đã không dọa cô rồi.
Nhìn1vết thương chảy máu, Hoắc Hoành hơi ân hận, tiếp đó anh ta nhanh chóng đưa ngón tay của cô vào miệng mình.
Trong nháy mắt, Nhiếp Nhiên mở to mắt kinh ngạc nhìn anh taCái người này, điên rồi sao!Cảm giác cái lưỡi ấm nóng trong miệng anh ta đang đảo qua đảo lại trên ngón tay của mình khiến cô thực sự càng muốn rút tay về“Đừng động đậy!” Hoắc Hoành ra lệnh, lúc này Nhiếp Nhiên không dám cử động nữa.
Sợ chọc giận ông chủ này, hại bản thân đã bị