“Quay đầu đến tiệm cuối phố đi.
” Hoắc Hoành dặn một cầu, quay sang thấy Nhiếp Nhiên đang nhăn mặt thì an ủi, “Tiệm này có danh tiếng cả trăm năm nhưng thực ra đã không còn hương vị ban đầu nữa rồi, muốn ăn đồ ăn vặt bản địa thì phải đến những cửa hàng nhỏ mới cảm nhận được.
”Nói thì nói như thế, nhưng! Nhiếp Nhiên liếc nhìn Hoắc Hoành một cái: “Ngài Hoắc, anh có quen ăn đồ ăn đường phố kiểu này không? Hoắc Hoành: “Quen chứ, ngày trước tôi vẫn thường ăn mà.
” “Thường xuyên ăn?”Đầu tiên Nhiếp Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó mới nhớ lại lời của Phương Lượng.
Cũng đúng, trước khi vào Hoắc gia, Hoắc Hoành cũng chỉ là một đứa con riêng không có ba, không có tiền cũng không có địa vị, thường xuyên đến những nơi như thế này cũng không có gì là lạ7e đi từ từ đến chỗ quay đầu sau đó đi vào một cái hẻm nhỏ.
A Hổ sắp xếp đầu vào đấy cho Hoắc Hoành xong, tự giác quay lại xe, chỉ để lại Nhiếp Nhiên với Hoắc Hoành ngồi ở một tiệm ăn vỉa hèBởi vì tiệm này ở trong ngõ và bây giờ vẫn còn sớm nên khác trongtiệm rất ítBà chủ nhiệt tình chạy tới, “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”Hoắc Hoành không nói câu nào, chỉ nhìn sang phía Nhiếp Nhiên, rõ ràng là muốn cô gọi đồĐúng là kiểu thiếu gia ăn sẵn quen thân.
Trong lòng cô chán ghét vô cùng, sau đó cô nhìn thực đơn: “Há cảo áp chảo, bánh trứng cuộn, với mì3nước mỗi loại hai suất.
” Nhiếp Nhiên gọi xong mới A Hổ đã từng nói rằng tên này dị ứng với trứng, vì thế cô liền gọi bà chủ quán lại, “Không ăn bánh trứng cuộn nữa, tôi muốn đổi sang bánh bao xoắn ốc, mì nước cũng chuyển thành cháo bí ngô.
”Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành luôn ngồi trên xe lăn nên bụng dạ chắc cũng không được tốt, ăn chút cháo thì tốt hơn“Được, tôi biết rồi! Hai vị ngồi chờ một lát nhé! Có ngay đây.
” Bà chủ nói rồi đi thẳng vào quầy hàngHoắc Hoành không ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại nhớ đến chuyện mình dị ứng với trứng, thậm chí đến mì cũng chuyển thành cháo dinh1dưỡng.
Chuyện này thật sự khiến cho Hoắc Hoành