Khi Hoắc Hoành vô cùng ngạc nhiên thì tên tóc vàng kia thấy cô ngoan ngoãn nghe lời lại cực kỳ đắc ý, dúi dụi đầu cô, “Ăn hết cho tao, ăn không hết thì đừng hòng đi!Nhiếp Nhiên như biến thành một khúc gỗ vô tri vô giác mặc cho tên tóc vàng kia động tay động chân, cô vẫn tập trung vào phần há cảo của mìnhMặc dù Hoắc Hoành rất ngạc nhiên nhưng vẫn không có bất kỳ hành động gì.
Anh không tin cô gái này có thể cứ nhẫn nhịn mãi như thế! “Nhanh lên đi, hay là lại muốn ăn thêm vài đĩa nữa! Muốn chết à con này!”Tên tóc vàng càng ngày càng hung hăng, vỗ vài cái vào vai Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành thấy cô vẫn ngoan ngoãn há miệng to để ăn há cảo“Ha ha ha ha nhìn thấy chưa? Ở địa bàn của ông đây thì phải ngoan ngoãn làm người!” Tên tóc vàng lại đập vào đầu Nhiếp Nhiên, sau đó cười điên cuồng nói với bọn anh em7��Đúng thế, ở đây đại ca nói gì là cứ y như thế mà làm, ai dám huênh hoang, tôi giết nó đầu tiên!”“Đúng thế, kẻ nào dám đắc tội với đại ca, anh em chúng ta sẽ tìm hắn lấy mạng!”Bọn người đối diện hùa vào nịnh nọt nhau, tên tóc vàng cũng vì thế mà tâm trạng trở nên vô cùng đắc ýNhưng Hoắc Hoành ngồi ở bàn nghe thấy thứ âm thanh ồn ào ấy, lại nhìn thấy hai đĩa há cảo bị Nhiếp Nhiên nhét vào miệng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa“Đừng ăn nữa!” Hoắc Hoành nắm chặt lấy tay cô, ra lệnhTên tóc vàng nghe thấy Hoắc Hoành nói xong, lấy chân giẫm nát chiếc ghế: “Cái quái gì thế? Nó không ăn3chẳng lẽ mày thay nó ăn chắc? Nói cho mày biết, đây là địa bàn của tao, tao nói