" Có một số người, nếu đã vô tình bỏ lỡ thì không còn cách nào có được nữa. "
---------
Tại Bán Hải.
Một chiếc Cadillac màu đen bóng loáng chạy vút qua, tốc độ khiến người khác thất kinh. Con đường này trước nay vắng vẻ, hơn nữa tại mảnh đất này chỉ có mỗi nhà của hắn nên có thể xem là bá chủ ở đây. Chiếc xe dừng trước một cánh cổng lớn màu đen, khi cánh cổng tự động mở, ngôi biệt thự trước mắt cũng được hiện ra một cách rõ ràng hơn. Nếu nói đây là ngôi biệt thự thì có vẻ hơi nhỏ so với nó, nói đúng hơn thì chính là một tòa lâu đài có kiểu kiến trúc Pháp cổ điển.
Cửa xe bị người đàn ông mở ra đầy thô bạo. Cảnh tượng một nam nhân lực lưỡng đang kéo tay nữ nhân của mình vào nhà cùng với tiếng la hét của cô khiến những người làm chẳng dám nhiều chuyện xen vào, giả vờ như không thấy gì. Lên đến phòng, một tiếng " Rầm " lớn vang khắp dãy hành lang. Cô gái ấy đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi bị hắn tàn nhẫn vứt lên giường lớn. Với sức mạnh của hắn làm cô hét lên một tiếng " Ah ", suýt chút nữa lục phủ ngũ tạng của cô cũng bay ra ngoài theo.
Ấy vậy mà hắn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Cơ thể lực lưỡng cứ thế đè lên thân thể mảnh mai của cô. Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt lấy gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Khê, ánh mắt nhìn cô chứa đầy nộ khí. Trong khi đó, ánh mắt Cố Hiểu Khê lại đang né tránh hắn.
" Cố Hiểu Khê, em to gan lắm. Không có sự cho phép của tôi, em lại dám kết hôn cùng hắn. " Gương mặt Uất Trì Ảnh Quân đầy căm phẫn. Nhưng cho dù anh có tức giận đến đáng sợ hơn nữa cũng không thể nào hù dọa được cô. Bởi trái tim cô đã chết rồi.
" Anh không muốn cưới tôi, cũng không cho tôi kết hôn với người khác. Uất Trì Ảnh Quân, anh rất nực cười đó. " Cố Hiểu Khê lúc này mới nhìn Uất Trì Ảnh Quân, ánh mắt châm biếm cùng với đó là đôi mắt trống rỗng đầy cô độc. Cô nói xong liền cười một tràn dài, nghe thật thê lương. Ngược lại Uất Trì Ảnh Quân càng thêm nộ khí trước thái độ của Hiểu Khê. Anh cũng không đáp lại lời nào khi nghe cô nói như vậy. Ánh mắt nguy hiểm từ từ chuyển xuống chiếc váy cưới tinh khôi mà cô đang mặc, càng nhìn lại càng khiến anh không khống chế được cơn tức giận.
Uất Trì Ảnh Quân đặt hai tay Cố Hiểu Khê trên đỉnh đầu, nhìn cô với ánh mắt như một con sư tử nhìn thấy con mồi của mình, vô cùng thèm muốn. Cố Hiểu Khê biết anh ta nhìn mình, từ ánh mắt cho thấy hành động định làm cũng chẳng phải tốt lành gì, liền lên tiếng hỏi rõ: " Anh muốn làm gì? "
Hắn lấy tay vuốt ve gương mặt cô, sau đó ngón tay trượt xuống chiếc cổ thiên nga của cô, rồi lại dừng giữa ngực. " Nếu em đã muốn kết hôn, vậy tôi thay hắn động phòng cùng em. " Dứt lời, Uất Trì Ảnh Quân ra tay nhanh gọn. Trong thoáng chốc chiếc váy đã bị anh xé không thương tiếc. Gương mặt Cố Hiểu Khê lúc này mới chợt chuyển sắc. So với tức giận, nhìn anh điên cuồng thế này mới thật sự hù dọa được cô.
Hiện lên trong mắt Uất Trì Ảnh Quân là thân thể như ngọc của Cố Hiểu Khê.
Mỗi đợt luật động của anh đều muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể nõn nà này. Còn cô cũng chỉ có thể cam chịu. Móng tay của Cố Hiểu Khê đâm sâu vào da thịt của cô, cô nghiền chặt răng để bản thân không phát ra một âm thanh nào. Nhưng cô càng chống đối, Uất Trì Ảnh Quân càng không muốn bỏ qua cho cô. Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt gương mặt xinh đẹp của cô trong tay, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt căm phẫn: *" Cố Hiểu Khê, muốn trách thì trách chúng ta đã gặp được nhau. " *Vừa nói dứt, Uất Trì Ảnh Quân cúi người, khóa chặt đôi môi của Cố Hiểu Khê
Anh nói đúng!
Nếu như Cố Hiểu Khê chưa từng gặp gỡ Uất Trì Ảnh Quân, cuộc sống của cô có lẽ sẽ khác hiện tại.
Chỉ có thể trách hôm đó...
Một buổi tiệc đêm được diễn ra tại Thẩm gia. Buổi tiệc được tổ chức long trọng với khách mời hơn trăm người. Những vị khách đến dự đều ăn mặc đầy sang trọng, họ là đại diện cho một công ty hay cả một gia tộc nên việc chuẩn bị chu đáo là điều tất yếu. Cả khu đãi tiệc, dường như ánh hào quang chỉ hướng đến một cô gái với dáng người cao ráo, mặc một chiếc váy màu galaxy dài đến chân. Cô đứng nép mình trước bàn đặt bánh ngọt, trên tay cầm theo điện thoại, không ngừng nhắn tin. Gương mặt xinh xắn của cô từ bối rối chuyển sang vui vẻ. Cô tắt điện thoại rồi chạy ra ngoài.
Phía ngoài sân có một bể bơi. Ban đêm, mặt nước trong veo lại tĩnh lặn, cô có thể nhìn thấy ánh trăng đang soi trên bóng nước một cách rõ ràng. Cô đi đến gần hồ bơi, chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem đã mấy giờ.
Thẩm tiểu thư là con gái của ông Thẩm - chủ buổi tiệc, từ lúc buổi tiệc bắt đầu đã luôn chú ý đến cô gái kia. Thấy cô đang đứng gần hồ bơi, cô ta liền nhẹ