Một tiếng trước khi buổi tiệc bắt đầu, Cố Hiểu Khê đã chuẩn bị xong mọi thứ. Không biết là vô tình hay hữu ý mà tối nay, cô diện một chiếc váy dạ hội có phần cổ khoét sâu, còn phần phía sau hở lưng khoe làm da trắng mịn như ngọc. Tuy cách trang điểm vẫn không khác gì ngày thường nhưng nhìn tổng thể lại gợi cảm đến mức khó cưỡng. Còn về Uất Trì Ảnh Quân, tối nay anh diện một bộ suit xanh navy lịch lãm được cắt may cầu kì của Pháp.
Ảnh Quân đứng bên ngoài đợi Cố Hiểu Khê ra. Vừa nhìn thấy cô, anh đứng thần người ra vài giây, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm.
" Em đang mặc cái gì vậy? Định câu dẫn ai trong buổi tiệc sao? "
Cố Hiểu Khê nhếch miệng cười một tiếng, trả lời với vẻ mặt thản nhiên: " Không phải đêm qua anh khen cơ thể em rất đẹp sao? Nếu đã đẹp thì tại sao không để mọi người cùng chiêm ngưỡng, anh cũng không nên ích kỷ như vậy. "
Cô còn không nhìn đến anh, nhẹ nhàng đi lướt qua. Ngay lập tức, phía sau vang đến một tiếng gọi lớn: " Đứng lại. "
Uất Trì Ảnh Quân xoay người, tiến đến chỗ Cố Hiểu Khê và bế cô quay lại phòng. Hành động bất chợt của anh làm cô không khỏi hoảng loạn. Đặt cô ngồi lên giường, giọng nói bá đạo truyền đến tai: " Em muốn mặc những bộ thế này, cũng được thôi, nhưng em chỉ có thể mặc cho một mình anh xem. Nếu tối nay em muốn đến dự tiệc thì chọn bộ khác đi." Ảnh Quân nói dứt, anh còn khẽ cắn vành tai của đối phương.
Không biết qua bao lâu, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê rời khỏi phòng. Lần này, thay vì mặc một chiếc váy gợi cảm để chọc tức ai kia thì cô chọn cho mình một chiếc váy dạ hội màu trắng có phần vai lệch, chân váy dài và xẻ tà. Trước vẻ đẹp đến mức điên đảo thần hồn, trông cô chẳng khác nào thần Vệ Nữ.
Như những buổi tiệc khác, Cố Hiểu Khê vừa đặt chân đến thì bao ánh mắt say mê đã đổ dồn về phía cô, đồng thời cũng khiến người đi cùng phải khó chịu vì cô như đóa hoa thu hút đám ong bướm kia.
Thời gian thoi đưa, gần cuối buổi tiệc, Uất Trì Ảnh Quân đang nói chuyện vui vẻ với một vài vị khách khác, khi quay sang nhìn người bên cạnh thì không thấy Cố Hiểu Khê đâu. Cứ nghĩ cô vào nhà vệ sinh, anh đến đó và đứng bên ngoài đợi một lúc nhưng không thấy ai bước ra. Ảnh Quân vẫn nghĩ rằng cô đã rời nhà vệ sinh và cũng đang tìm mình nên anh quay trở lại phòng tiệc và tìm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thấy Cố Hiểu Khê đâu.
Trong lúc Ảnh Quân đang điên cuồng lao vào tìm kiếm thì Cố Hiểu Khê sau khi trốn khỏi sự giám sát của anh, cô đứng trước cửa phòng của Trần Điềm Điềm. Nghe thấy tiếng bước chân, Điềm Điềm đến mở cửa, bên cạnh cô ấy là hành lý đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
" Đi thôi. "
" Dạ. "
Trở lại thời điểm trước khi buổi tiệc diễn ra, Trần Điềm Điềm có đến tìm Cố Hiểu Khê để trả lời cho đề nghị của cô.
" Nói tôi nghe đi. "
" Tôi sẽ trở về Anh Quốc. "
Cố Hiểu Khê nghe xong đáp án, dù trước đó đã dự tính sẵn mọi chuyện nhưng cô không ngờ cảm giác lại nặng nề đến thế này. Tuy vậy, cô vẫn tôn trọng lựa chọn của Trần Điềm Điềm.
" Cô muốn khi