Mấy ngày sau, tại nơi luyện tập bắn súng, Hắc Lang nắm chặt khẩu súng lục, ngón tay vừa di chuyển bóp cò, viên đạn đã bay xuyên qua đầu của hình nộm. Chỉ một lúc sau, hình nộm đứng cách xa đã không còn chổ để anh bắn tiếp.
Hắc Lang trước nay sử dụng rất thông thạo các loại súng, anh vô cùng tự hào về điều này. Trong ba thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân, Hắc Lang có thể xem là người giỏi về súng nhất.
Hắc Lang có thân hình cao lớn, nước da màu đồng khỏe khoắn. Tuy vậy, anh lại có một gương mặt đầy sát khí nên nếu không phải là người quen biết lâu năm thì không ai dám đến gần. Anh và Bạch Lang vốn là anh em song sinh, nói là anh em song sinh nhưng Bạch Lang lại có gương mặt dễ chịu hơn. Ban đầu cả hai đều không có tên, cái tên Hắc Lang và Bạch Lang là được Uất Trì Ảnh Quân đặt cho. Từ sau khi bước chân vào hắc đạo, cả hai nguyện sống chết vì Uất Trì Ảnh Quân.
Tập luyện được một lúc, Hắc Lang chợt dừng lại khi thấy Tống Phù Ngọc xuất hiện. Từ khi thay Uất Trì Ảnh Quân phạt đánh cô ta, trong lòng Hắc Lang có chút áy náy nhưng vì hôm đó chẳng còn cách nào khác. Nếu để Uất Trì Ảnh Quân đích thân ra tay, chắc gì hôm nay có thể gặp lại Tống Phù Ngọc.
Cô ta cũng vừa truy tìm anh từ Bạch Lang. Lúc trước nghe nói anh là người nhận lệnh đi điều tra về Cố Hiểu Khê, Tống Phù Ngọc muốn biết cô là người như thế nào mà lá gan lại lớn đến vậy.
Thấy Hắc Lang nhìn mình, Tống Phù Ngọc cũng mở lời trước:
" Kĩ năng bắn của anh ngày càng lợi hại. "
" Cảm ơn. " Hắc Lang nghe vậy cũng không tỏ ra kiêu căng nhưng cũng chẳng lộ ra chút cảm xúc nào. Vừa nghe xong đã quay lại tập tiếp, xem như Tống Phù Ngọc chưa từng xuất hiện.
Thấy anh không nói thêm lời nào, Tống Phù Ngọc tiếp tục tiếp lời: *" Tôi nghe Bạch Lang nói lão đại lệnh cho anh đi điều tra về Cố Hiểu Khê. " *Hắc Lang không hề dừng tay bóp cò, đáp một tiếng, ừm.
*" Anh tra được gì? " *Tống Phù Ngọc nhìn Hắc Lang, ánh mắt đầy mong chờ câu trả lời.
Tuy anh không biết Tống Phù Ngọc hỏi những chuyện này để làm gì, nhưng dù gì cũng không phải thông tin gì quan trọng nên cũng trả lời cô ta: " Cố đại tiểu thư là người đứng đầu Cố thị. "
" Cố đại tiểu thư? Chẳng lẽ cô ta còn có em sao? "
" Cô ấy có một cô em gái, tên là Cố Khuynh Nhược. "
Tống Phù Ngọc nghiền ngẫm cái tên này, không quên cảm ơn Hắc Lang đã cung cấp thông tin rồi quay người rời đi.
" Cố Hiểu Khê, chuyện giữa tôi và cô chưa kết thúc đâu. Đợi mà xem. " Vừa quay đầu, Tống Phù Ngọc đã nở nụ cười đắc ý. Những nỗi đau mà Cố Hiểu Khê tạo ra, cô ta nhất định sẽ trả lại.
Tại Cố thị, Cố Hiểu Khê ngồi trong phòng xem dự án, đứng cách cô không xa là một người phụ nữ. Không khí trong phòng vô cùng nặng nề khi Cố Hiểu Khê đã xem rất lâu và chưa có phản hồi gì. Theo như kinh nghiệm của nhân viên thì thể nào dự án này cũng phải sửa lại. Đúng như cô ta nghĩ, Cố Hiểu Khê vừa đóng dự án, mặt đã lộ ra vẻ không hài lòng. " Quản lý Bạch. "
Cô ta dường như biết Cố Hiểu Khê nhất định sẽ gọi, lập tức đáp lại. " Cố tổng, cô cần tôi sửa lại chỗ nào? "
Cố Hiểu Khê nhìn quản lý Bạch hồi lâu, suy ngẫm một lát rồi mới trả lời cô ấy.
" Cô mang về đọc lại, tự khắc sẽ biết sửa chỗ nào. "
" Dạ. "
Quản lý Bạch vừa rời khỏi phòng làm việc, Cố Hiểu Khê vẫn không thôi nhìn theo hướng cô ấy. Cô chống cằm, nhớ trước đây năng suất làm việc của cô ấy rất tốt, không hiểu sao dạo này cứ ngày càng tuột dốc. Cứ như vậy chức vụ quản lý thế nào cũng rơi vào tay người khác.
"