Trong phòng ngủ, Cố Hiểu Khê nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân có lẽ đã chìm vào giấc ngủ nên định nhẹ nhàng rời đi vì không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi. Nhưng khi cô vừa đứng dậy, ai kia đã nhanh chóng nhận ra, anh nắm lấy tay cô, giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng khiến Cố Hiểu Khê không thể không chú ý đến.
" Hiểu Khê, em định về công ty sao? "
Cô gật nhẹ đầu, đồng thời nói rõ: " Đúng vậy, lát nữa em có cuộc họp với các lãnh đạo công ty. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe thế vẫn chưa chịu buông tay đối phương, dùng bộ dạng đáng thương hỏi: " Em ở lại đây với anh có được không? "
Cố Hiểu Khê nghe rất rõ, chỉ là không hiểu ý của Ảnh Quân. Cô đảo mắt vài giây, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Còn chưa nghĩ thấu, giọng của anh vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của cô:
" Lần trước em bị bệnh, anh đã ở bên cạnh chăm sóc em. Lần này em không ở lại chăm sóc anh được sao? "
Thấy Cố Hiểu Khê phải đắn đo suy nghĩ, trán Uất Trì Ảnh Quân đã nhăn lại, đôi mắt buồn bả chuyển sang hướng khác rồi buông tay cô ra. Nằm trên giường, anh quay lưng về phía cô, nói với đối phương bằng giọng điệu ai oán giống như đứa trẻ bị bỏ rơi.
" Thôi bỏ đi, em là Cố tổng, không thể vì anh mà gác công việc sang một bên. Huống hồ ở đây anh còn có thuộc hạ, anh sẽ không sao đâu, em về công ty đi. "
" Vậy em đi đây. "
Cứ nghĩ cô thấy mình tủi thân nên đồng ý ở lại, nào ngờ vừa nói dứt thì ai kia đã dứt khoác đồng ý rời đi.
Lời này của Cố Hiểu Khê chả khác nào xát muối vào tim của Uất Trì Ảnh Quân, hơn nữa trong kế hoạch của anh cũng không có chi tiết này. Vừa nghe ai kia nói rời đi, Ảnh Quân vội bật dậy và thốt lên: " Hiểu Khê, em nhẫn tâm với anh thế sao? "
Đến khi quay người lại, Cố Hiểu Khê còn đứng đó. Cô vẫn chưa rời đi, lúc này còn đang lấy tay che miệng, không nhịn được mà cười lớn.
" Em đùa thôi, em sẽ ở lại đây với anh. " Cố Hiểu Khê ngồi xuống giường cạnh Ảnh Quân, bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt như được tạc tượng của anh.
Thấy Cố Hiểu Khê đồng ý ở lại, Uất Trì Ảnh Quân mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi. Anh nắm lấy tay cô, yếu ớt đưa ra đề nghị thứ hai: " Hiểu Khê, tối nay em ở lại đây có được không? " Nhìn anh thế này khiến người khác cũng bất ngờ huống chi là cô.
Có lẽ là muốn chăm sóc để bù đắp thời gian đã bỏ mặc Ảnh Quân nên khi ấy, mọi lời đề nghị của anh đều được trả lời bằng một từ," Được. "
Song, Cố Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên tay trái, cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi. Dù vậy cô cũng không chút hoảng loạn, bình tĩnh lấy điện thoại và gọi điện thông báo cho Trần Điềm Điềm:
" Nhờ cô thông báo với các vị lãnh đạo lát nữa chúng ta sẽ họp trực tuyến. "
" Dạ. "
Trần Điềm Điềm hiểu ra vấn đề nên nhanh chóng làm theo lời dặn của Cố Hiểu Khê.
Lúc cuộc họp diễn ra, laptop của Cố Hiểu Khê đã được kết nối với phòng họp tại Cố thị, tuy nhiên khi đó cô đã tắt đi camera, mỗi lần muốn nói thì mới mở micro. Trong phòng ngủ, Uất Trì Ảnh Quân ngồi tựa lưng vào thành giường, còn Cố Hiểu Khê ngồi vào lòng anh. Cùng cô nghe những vị lãnh đạo nói về chuyện của công ty, cùng lúc đó bàn tay hư hỏng kia cũng không ngừng di chuyển sau lớp áo của cô, hết xoa tròn rồi lại ấn vào. Cố Hiểu Khê cố gắng tập trung để nghe các vị lãnh đạo nói, nhưng khuôn mặt cô lúc này cũng đã đỏ và nóng lên thấy rõ, không ngừng nhắc nhở người ngồi sau:
" Ảnh Quân, đừng làm loạn nữa. "
Tối hôm đó, Cố Hiểu Khê bước ra từ phòng tắm với chiếc váy ngủ màu kem đầy nhã nhặn. Vì Uất Trì Ảnh Quân đã tắm trước nên khi bước ra, cô thấy anh ngồi tựa lưng trên giường, bộ dạng nhìn