Trong phòng của Cố Hiểu Khê, cô nằm sóng sượt dưới sàn, cả người dù chẳng còn sức lực nhưng vẫn giữ được chút ý thức. Nhìn chén trà nằm cách mình không xa, cô biết đó chính là nguyên nhân khiến cô trở thành bộ dạng thế này.
" Bà cho tôi uống gì vậy? " Bằng một giọng cố ý mới nghe rõ, Cố Hiểu Khê hỏi người phục vụ.
Vẻ độc ác trên gương mặt bà ta chợt hiện lên sau một lúc cẩn thận che giấu. Nhìn bộ dạng vô dụng lúc này của cô, bà ta không khỏi hả hê suиɠ sướиɠ. Người phụ nữ ấy bước qua người Cố Hiểu Khê, bàn tay di chuyển ra sau và lấy ra một con dao làm bếp nhọn hoắc mà trước đó bản thân đã giấu kĩ. Bà ta biết trước sau gì Cố Hiểu Khê cũng phải chết nên ít nhất cũng trả lời câu hỏi của cô.
" Là trà an thần được thêm thuốc ngủ. Cố gia, chúc cô có giấc ngủ ngàn thu. "
Dứt câu, bà ta giơ con dao lên cao, không chút lưỡng lự giáng mạnh xuống người Cố Hiểu Khê. Nhưng may thay cô đã né được và dùng chân đạp khiến bà ta bật ngã ra sau. Dù biết bản thân chỉ còn chút sức lực ít ỏi, cô vẫn cố hết sức để bò khỏi phòng.
Di chuyển chưa được bao xa, phần tóc phía sau của Cố Hiểu Khê bị nắm mạnh, giật ngược ra sau và bị đối phương lôi lại vào trong. Bà ta lật người cô lại, một nhát đâm mạnh vào phần bụng làm cô đau điếng. Chưa dừng lại ở đó, người phụ nữ ấy cố tình ấn dao vào sâu hơn, trên môi nở nụ cười gian xảo.
" Tao biết một mình tao không đấu lại mày, nên chỉ có thể làm mày không còn chút sức lực nào mới ra tay. "
Tận mắt thấy biểu cảm đau đớn nhưng bất lực của Cố Hiểu Khê khiến bà ta không khỏi thích thú.
Bà ta rút con dao khỏi bụng, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy xuống ướt đẫm chiếc áo ngủ và lan ra nơi Cố Hiểu Khê đang nằm. Vì mất máu nên mặt cô trông xanh xao, như sắp không trụ được nữa.
" Tao không để mày chết dễ dàng như vậy đâu. Mày phải trải qua đau đớn giống như những gì mày đã làm với gia đình tao. " Trong cơn đau đớn, có lẽ đây là câu Cố Hiểu Khê nghe rõ nhất từ người phụ nữ ấy. Lời bà ta nghe thật đau đớn, lại chất chứa mối thù được nuôi lớn suốt một thời gian.
Bà ta nói xong liền lần nữa giơ dao lên. Vị trí tiếp theo mà bà tâm muốn đâm chính là tim của Cố Hiểu Khê. Khi mũi dao vẫn còn đẫm máu gần như chạm vào thì bị một sức lực yếu ớt ngăn lại. Cố Hiểu Khê đã dùng toàn bộ sức lực của mình để con dao không đâm xuống tim mình. Bà ta nói đúng, nếu là bình thường thì có mười người như bà ta cũng không đấu lại được Cố Hiểu Khê, nhưng bây giờ thì khác. Chỉ cần một nhát ngay tim cũng đủ lấy mạng của cô. Nhưng vì ý thức cạnh tranh sinh tồn mạnh mẽ, Cố Hiểu Khê dồn toàn bộ những gì mình còn, cố gắng quay lưỡi dao lại, nhìn bà ta với vẻ mặt của một sát thủ lão luyện và dứt khoát rạch một đường tại động mạch dưới đòn khiến bà ta chết ngay tại chỗ mà chưa đến năm giây. Sau khi người phụ nữ gục xuống bên cạnh, Cố Hiểu Khê cũng bất