" Uất Trì Ảnh Quân, chúng ta kết hôn có được không? "
Đáp lại Cố Hiểu Khê là một sự im lặng đến đáng sợ. Sau một lúc im lặng đến khó xử, Uất Trì Ảnh Quân ở đầu dây bên kia mới đáp lại lời đề nghị.
" Ngoại trừ chuyện kết hôn, những thứ khác anh đều có thể cho em. "
Lời này của Uất Trì Ảnh Quân làm Cố Hiểu Khê chết trân, gương mặt bàng hoàng. Trong thời khắc ấy, cô bị sốc đến mức ngây người, không thể mở miệng hỏi anh lý do.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng tại sao anh lại không muốn kết hôn? Câu hỏi này không ngừng chạy ngang chạy dọc trong đầu Cố Hiểu Khê. Đôi môi cô kịch liệt run rẩy, cổ họng lại như có thứ gì đó mắc vào càng làm cô thêm khó thở.
" Hiểu Khê, em còn ở đó chứ? " Uất Trì Ảnh Quân sau khi không nghe Cố Hiểu Khê đáp lại lời nào liền cau mày lo lắng. Nhưng đáp lại câu hỏi của anh là một sự im lặng. Ảnh Quân nhìn lại vào màn hình điện thoại, cuộc gọi đã kết thúc từ lúc nào không hay.
Ở lối thoát hiểm, Cố Hiểu Khê lúc này chẳng khác nào là cái xác không hồn. Cô mang dáng vẻ thất vọng quay trở lại phòng bệnh của Cố Sâm. Nhẹ nhàng mở cửa, lại phát hiện ông ấy và bác sĩ đang nói chuyện với nhau. Đáng nói hơn, cuộc nói chuyện giữa hai người họ một lần nữa khiến Cố Hiểu Khê phải lặng người.
" Cố lão gia, sức khỏe ông không có gì đáng lo ngại, sớm thôi sẽ được xuất viện. "
" Bác sĩ, ông có thể giúp tôi thêm một chút được không? Chỉ cần giả vờ như tôi thật sự bị nan y giai đoạn cuối là được. " Cố Sâm thành khẩn xin vị bác sĩ kia giúp mình, ông chân thành đến mức hai lòng bàn tay xoa xoa vào nhau.
" Chuyện này... "
Vị bác sĩ nghe được yêu cầu của Cố Sâm thì không khỏi lưỡng lự. Trong lúc suy nghĩ, hai người họ nghe thấy tiếng động chỗ cửa phòng nên đã giật mình. Cả hai cùng nhau đến đó thì thấy Cố Hiểu Khê vào từ lúc nào, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc sau khi biết Cố Sâm lừa mọi người.
" Hiểu Khê... " Cố Sâm vừa lên tiếng gọi con gái, cô không nói không rằn, dứt khoát quay người rời đi.
Đến tận chiều hôm đó, nhận được tin Cố Hiểu Khê vẫn chưa trở lại công ty, điều này làm Cố Sâm vô cùng lo lắng. Biết mình đã rất quá đáng, lại không nghĩ đến cảm nhận của cô nên ông ấy nhanh chóng cho người đi tìm con gái.
Chiều cùng ngày, Nhạc Thiếu Siêu đến công ty tìm Cố Hiểu Khê thì được nhân viên báo lại rằng cô đã rời đi từ lúc sáng sớm. Anh nghe vậy thì có chút không yên tâm nên đã gọi điện thử, nhưng gọi rất nhiều lần cuộc gọi đều không liên lạc được. Vì nóng lòng lo cho cô, lại sợ rằng cô gặp chuyện giống lần trước, anh không nói lời nào rồi tự mình tìm. Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì với Cố Hiểu Khê, nhưng Nhạc Thiếu Siêu đã lái xe và một mạch rời khỏi thành phố.
Một tiếng lái xe, Nhạc Thiếu Siêu dừng lại cạnh một bãi biển vắng vẻ. Anh đi xuống chỗ bãi cát vàng óng ánh, ngồi xuống cạnh Cố Hiểu Khê, thở một hơi đầy nhẹ nhõm.
" Cuối cùng cũng tìm được em rồi. "
" Sao anh biết em ở đây? "
Ánh mặt trời của buổi chiều dịu dàng chiếu vào Cố Hiểu Khê càng làm cô thêm phần rực rỡ.
Cô hỏi Nhạc Thiếu Siêu, nhưng vẫn luôn hướng về phía đường chân trời trước mắt.
" Anh nhớ rằng em thích biển. Cả thành phố chỉ có nơi này là có biển thôi. "
Cố Hiểu Khê nghe xong, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn. Người