Vài tháng sau...
Tại phòng làm việc, ánh mặt trời buổi chiều dịu dàng chiếu vào Cố Hiểu Khê, cùng với dáng vẻ chuyên nghiệp khi làm việc như một lần nữa khẳng định khí chất của người thừa kế. Đang tập trung là thế, vậy mà chiếc điện thoại đặt cách đó không xa lại vang lên tiếng thông báo của tin nhắn. Bàn tay ngọc ngà của Cố Hiểu Khê đặt trên bàn phím cũng phải dừng gõ, dù chưa xem tin nhắn nhưng cũng phải thở dài một hơi. Biết rõ cô đang làm việc còn gửi tin nhắn đến thì chỉ có duy nhất một người làm chuyện này.
Cố Hiểu Khê không nhanh không chậm nhấc lấy điện thoại. Hiện trên màn hình khóa là một dòng tin nhắn: " Mười lăm phút nữa gặp ở chỗ cũ. "
Sau khi làm xong công việc của hôm nay, cô với tay lấy chiếc áo vest được treo gần đó rồi rời đi. Đúng mười lăm phút sau, Cố Hiểu Khê đứng trước một căn phòng. Khách sạn cô đang có mặt cách Cố thị không xa, vì vậy Uất Trì Ảnh Quân luôn chọn nơi này để gặp mặt Cố Hiểu Khê mỗi khi anh ta muốn gặp cô.
Vì biết nơi này thường lắp nhiều camera nên khi đến đây Cố Hiểu Khê cũng vô cùng cẩn thận, một phần cũng là vì sợ đám nhà báo chụp được và đăng lên. Cô có phần vội vàng, nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì ai kia từ bên trong biết cô đến nên đã mở ngay. Cánh cửa vừa mở ra, Uất Trì Ảnh Quân kéo đối phương vào trong và đóng sầm cửa lại. Anh ta ép cô vào tường rồi không ngừng trao cho cô nụ hôn nóng bỏng, như thể cả hai đã không gặp nhau rất lâu.
Sau một lúc mút lấy hương vị ngọt ngào từ Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân mới chịu rời khỏi môi cô. Đối diện với ánh mắt lúng liếng làm mình mê mẫn, anh ta hạ giọng khẽ nói:
" Dù cho sáng qua em còn nằm trong lòng tôi nhưng tôi cứ ngỡ chúng ta đã rất lâu không gặp nhau. "
Những lời dễ dàng khiến người khác rung động này từ lâu đã không còn hiệu dụng đối với Cố Hiểu Khê nữa. Cô có vẻ không hề bận tâm đến lời của Uất Trì Ảnh Quân, chỉ lãnh đạm đáp lời:
" Anh muốn gì thì làm nhanh lên đi. "
" Em làm gì gấp thế? Muốn rời khỏi anh nhanh đến thế sao, mèo nhỏ? "
Ảnh Quân vừa nói dứt thì trên môi nở nụ cười sâu sắc, còn Hiểu Khê thì liếc anh ta một cái sắc lẹm.
" Đừng có gọi tôi như thế. " Giọng cô ấy không lớn nhưng đầy ắp sự phẫn nộ và cảnh cáo.
Từ hôm anh ta bắt cô mặc bộ đồ ngủ cosplay mèo thì đã bắt đầu gọi cô là mèo nhỏ. Uất Trì Ảnh Quân thấy Cố Hiểu Khê tức giận, khóe miệng hiện lên ý cười gian xảo.
" Vậy em thích tôi gọi em là mèo con hay Nhạc chủ mẫu hơn? "
Mày anh ta nhếch nhẹ lên, lại tiếp tục trêu chọc đối phương. Có một điều mà Cố Hiểu Khê không biết, từng nụ cười, cái liếc mắt của cô đều làm Uất Trì Ảnh Quân phải mê đắm, ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.
Qua một lúc sau, Cố Hiểu Khê chỉnh trang lại quần áo của mình, không nói một lời mà lạnh lùng rời khỏi khách sạn. Trong thang máy xuống sảnh,