Tối hôm đó, Cố Hiểu Khê đưa Cố Khuynh Nhược trở về nhà họ Cố. Cố Khuynh Nhược vui vẻ vào nhà thì nhìn thấy Cố Sâm và Thái Tuyết Anh ngồi đợi cô từ lâu. Lúc này, cô mới chợt nhớ mình chưa xin phép bà đi chơi. Vừa nhìn thấy Cố Khuynh Nhược, Thái Tuyết Anh đứng bật dậy, thái độ giận dữ quát vào mặt con gái.
" Cố Khuynh Nhược, hôm nay con đã đi đâu? Giáo sư gọi điện cho mẹ nói rằng con không đến lớp. "
*" Con... con" *Cố Khuynh Nhược lúc này vô cùng sợ hãi, không biết nên nói với bà như thế nào. Trong lúc hoảng, cô ấp úng chẳng giải thích được lời nào.
May thay, Cố Hiểu Khê vừa đi đến cửa đã nghe giọng Thái Tuyết Anh lớn tiếng tra hỏi. Vừa nhìn thấy Hiểu Khê bước vào nhà, Thái Tuyết Anh liền thay đổi sắc mặt, vui vẻ reo lên: " Hiểu Khê, con về rồi. "
" Chào ba và dì. " Cố Hiểu Khê đi đến, đứng cạnh Cố Khuynh Nhược. Cô trấn an Khuynh Nhược xong liền lên tiếng giải bày.
" Hôm nay là sinh nhật của Khuynh Nhược, con đưa em ấy đi chơi. Con xin lỗi vì không báo với dì, dì đừng trách em ấy. "
Thái Tuyết Anh nghe vậy, nét mặt hung dữ lúc này cũng biến mất. Bà nhẹ nhàng giải thích với Cố Hiểu Khê:
" Dì chỉ sợ Khuynh Nhược đi với người lạ, nếu là ở cạnh Hiểu Khê thì dì yên tâm rồi. "
Không khí Cố gia cũng trở nên yên tĩnh hơn. Cố Sâm lúc này nhìn đồng hồ, nói với mọi người: " Nếu đã về rồi thì cùng nhau ăn tối thôi. Hiểu Khê, hôm nay là sinh nhật Khuynh Nhược nên con cũng ở lại ăn cùng đi. "
" Dạ. "
Cố Sâm và Thái Tuyết Anh đi phía trước, Cố Hiểu Khê đi cạnh Khuynh Nhược, không ngừng nói với em gái: " Yên tâm đi, có chị ở đây! "
---------
Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân hẹn Di Hòa đến. Di Hoà vừa đặt người ngồi xuống đã hỏi ngay Uất Trì Ảnh Quân.
*" Tôi có nghe nói Tanaka chết rồi. " *Uất Trì Ảnh Quân không thể hiện chút cảm xúc nào, chỉ ừ một tiếng. Di Hòa liền hỏi tiếp:
" Cậu đoán được là ai không? "
" Không quan tâm. "
*" Tại sao chứ? Chẳng lẽ cậu không muốn biết là kẻ nào ra tay trước cậu sao? " *
" Tôi không quan tâm ai giết hắn, dù gì người cần chết cũng đã chết rồi. " Uất Trì Ảnh Quân nói, dáng vẻ đầy thong dong. Lúc này Di Hòa mới thấy những gì Uất Trì Ảnh Quân nói là đúng: " Cho dù cậu không giết hắn thì cũng đã khiến công ty hắn lộ ra chuyện trốn thuế, chỉ mỗi chuyện đó cũng có thể ép chết hắn rồi. "
Tống Phù Ngọc từ bên ngoài trở về, tâm trạng cô ta cũng không tệ. Vừa bước vào đã thấy Uất Trì Ảnh Quân cùng Di Hòa đang nói chuyện với nhau.
" Lão đại, Di lão đại. " Tống Phù Ngọc vừa cúi người chào, Uất Trì Ảnh Quân không đáp lại, Di Hòa cũng ừ một tiếng cho có lệ.
" Vừa ra ngoài sao? " Di Hòa lên tiếng.
" Dạ phải. "
Bạch Lang từ ngoài chạy vào, vọng theo là gọi tên của Tống Phù Ngọc. Vừa nhìn thấy Uất Tì Ảnh Quân và Di Hòa ngồi đó, anh cúi người chào hai người họ, sau đó liền xoay qua nói với Tống Phù Ngọc.
" Cô làm rơi hình này. "
" Cảm ơn. " Tống Phù Ngọc lúc này có chút hoảng, kiểm tra lại túi thì phát hiện hình đã không còn. Cô nhanh tay giật lấy tấm hình rồi định rời đi, lại nghe Uất Trì Ảnh Quân lên tiếng hỏi:
" Hình gì? " Giọng anh đầy lạnh lùng, thậm chí chẳng thèm nhìn đến Tống Phù Ngọc đang trở nên bối rối.
*" Là... "