Sau khi ký ức của những năm trước ùa về, Cố Hiểu Khê uống một ngụm rượu sau đó tựa lưng vào ghế, điệu bộ bình thản, giọng như lạnh nhạt, hỏi Nhạc Thiếu Siêu: " Tại sao anh lại về đây? "
" Em ở đâu, anh ở đó. " Nhạc Thiếu Siêu nửa đùa nửa thật, cười lên một tiếng đáp lời Cố Hiểu Khê. Cô nghĩ đây chỉ là lời nói đùa, không kiềm được mà liếc anh ta một cái sắc lẹm.
Vô tình, Nhạc Thiếu Siêu đưa mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn của Cố Hiểu Khê, chiếc nhẫn đính hôn năm đó không thấy cô đeo nữa. Anh ta tuy đau lòng nhưng chỉ có thể nén vào trong.
" Em không đeo nhẫn đính hôn của chúng ta sao? " Nhạc Thiếu Siêu giả vờ như hỏi cho vui, nhưng chờ đợi đáp án lại là sự thật.
Cố Hiểu Khê nhìn ly rượu trong tay, sau đó lắc đầu: " Từ lúc trở về đây, em đã không đeo nữa. " Nói xong, cô ngước đầu nhìn anh, mỉm cười tựa an ủi, nói tiếp: " Nhưng anh yên tâm, em vẫn còn giữ và không vứt đâu. Nếu sau này anh cần thì em sẽ trả lại. "
Nhạc Thiếu Siêu biết rõ bản thân sẽ thất vọng khi nghe câu trả lời từ Cố Hiểu Khê, nhưng khi ở trước mặt cô, cho dù thương tổn cách mấy anh cũng chịu được. Nhạc Thiếu Siêu cúi mặt, nét mặt thoáng buồn tủi, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu của mình. Anh ngẩng lên nhìn Cố Hiểu Khê, vui vẻ đáp: " Không cần trả lại cho anh, anh tặng cho em đó. "
Đối với Nhạc Thiếu Siêu, nhẫn đính hôn của anh ta đời này chỉ dành cho một người duy nhất, chính là Cố Hiểu Khê. Ngoài cô ra, không người nào xứng đáng hơn.
Cùng lúc đó tại Bán Hải, trong phòng làm việc của Uất Trì Ảnh Quân, anh ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế xoay đầy sang trọng. Hai tay đan vào nhau, mặt đặt trên các đốt xương tay, gương mặt không mấy vui vẻ khi đang chờ đợi kết quả điều tra của Hắc Lang. Không lâu sau, Hắc Lang từ ngoài trở về, lập tức đến phòng làm việc tìm lão đại của mình. Nghe thấy tiếng gõ của, Uất Trì Ảnh Quân đoán được là Hắc Lang liền nói vọng ra:
" Vào đi. " Hắc Lang vừa vào liền đóng cửa. Cậu ta cúi đầu chào trước Uất Trì Ảnh Quân, rồi lại nghe giọng chẳng còn kiên nhẫn của anh hỏi mình:
*" Tra được gì? " *
" Lão đại, thuộc hạ vừa tra được Cố đại tiểu thư là vị hôn thê của Nhạc Thiếu Siêu. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy, gương mặt thoáng bất ngờ cũng nhanh chóng trở nên điềm tĩnh như thường. Anh ngước mắt nhìn Hắc Lang, hỏi tiếp: " Cậu chắc chắn? " Hắc Lang nhìn lão đại của mình, ánh mắt đáp trả vô cùng chắc chắn: " Dạ. Thuộc hạ còn tra được hai người họ đính hôn đã hơn bảy năm. "
Gương mặt Uất Trì Ảnh Quân trở nên trầm xuống hẳn, anh nhếch môi cười một tiếng:* " Thảo nào lúc cô ta biết bọn ám sát là người của Nhạc Thiếu Siêu thì thái độ khác hẳn. "*
Tống Phù Ngọc đứng bên ngoài nghe được chuyện này cũng không khỏi bất ngờ. Trước nay trên dưới Hoàng Long đều biết Uất Trì Ảnh Quân và Nhạc Thiếu Siêu là kẻ thù không đội trời chung. Nếu Cố Hiểu Khê là người của Nhạc Thiếu Siêu, đương nhiên Ảnh Quân cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Nghĩ rồi, Tống Phù Ngọc nở nụ cười nham hiểm rồi nhanh chóng rời đi.
Hắc Lang không lâu sau cũng rời khỏi phòng, lúc này chỉ còn một mình Uất Trì Ảnh Quân bên trong. Anh ngã người ra sau ghế, cảm thấy mọi chuyện dần trở nên buồn cười.
" Cố Hiểu Khê à Cố Hiểu Khê, cô luôn là nguyên nhân khiến tôi phải đau đầu. "
Hôm sau, tại Cố thị.
Cố Hiểu Khê ngồi trước màn hình máy tính, cùng lúc đó cô hỏi Trần Điềm Điềm: " Điềm Điềm, chuyện Khuynh Nhược bị cướp có điều tra được gì hay không ? "
*" Cố gia, tôi đã điều tra rất kỹ, nhưng không có manh mối nào cả. Ngay cả người mà Nhị tiểu thư nói là bạn của Người, tôi cũng không tra được. " * Trần Điềm Điềm vừa nói, nét mặt liền có chút phiền muộn vì chuyện này. Trước giờ Trần Điềm Điềm làm việc nhanh, gọn, lẹ và chưa từng để lại sai sót gì.
Cố Hiểu Khê nghe vậy, các ngón tay đang lướt nhẹ nhàng trên bàn phím cũng sững lại. Cô gõ gõ tay lên bàn tạo nên thứ âm thanh chậm rãi, mặt nghiêm túc suy nghĩ, rất lâu sau mới lên tiếng hỏi ý kiến của Trần Điềm Điềm:
" Theo cô, cô thấy chuyện này như thế nào? "
" Cố gia, theo tôi thấy chuyện này không đơn giản. Tôi nghĩ có kẻ đã dàn dựng vụ cướp để lấy lòng tin từ Nhị tiểu thư, sau đó dùng thân phận là bạn của Người để tiếp cận cô ấy. "
" Cô nói đúng. Nhưng là kẻ nào? " Cố Hiểu Khê dứt lời, ngước mặt nhìn Trần Điềm Điềm. Những gì Trần Điềm Điềm nói quả thật không sai, đó cũng là những gì Cố Hiểu Khê suy nghĩ, nhưng rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện này?
Cứ mỗi thứ sáu hàng tuần, Cố Khuynh Nhược sẽ đến Cố thị tìm Cố Hiểu Khê. Cũng từ sau vụ cướp, Cố Hiểu Khê đã cho người ở bên cạnh để bảo vệ Cố Khuynh Nhược. Nhưng vì không muốn Khuynh Nhược thấy không thoải mái nên chỉ có thể để người âm thầm đi theo. Nhà họ Cố trước nay chưa từng biết Cố Hiểu Khê là người trong hắc đạo, Cố Hiểu Khê cũng chưa từng