Tại Bán Hải, hai tên thuộc hạ của Hoàng Long dẫn Cố Hiểu Khê vào ngục. Cánh cửa bằng sắt của phòng giam mở ra, cô đảo mắt nhìn một lượt. Một căn phòng tầm hai mét vuông, nếu không có chút ánh sáng le lói từ chiếc cửa sổ nằm tuốt trên cao thì có lẽ người bị giam cũng chẳng phân biệt được ngày đêm. Thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân thấy Cố Hiểu Khê đứng mãi chẳng chịu vào liền nhìn nhau khó xử. Nếu là kẻ khác thì từ lâu đã bị họ ném vào trong vào rồi khóa cửa lại, nhưng Cố Hiểu Khê thì khác, họ biết cô thân thiết với lão đại của họ nên chẳng dám làm khó hay mạo phạm.
" Cố đại tiểu thư, đắc tội rồi. " Một thuộc hạ thận trọng lên tiếng, đưa tay mời cô vào trong. Hắn biết người có thân phận cao quý như Cố Hiểu Khê thì không nên bị đưa vào những nơi dơ bẩn thế này, nhưng chỉ khi kết quả điều tra là trong sạch, họ lập tức thả cô ra.
Cố Hiểu Khê không nói gì, bước vào bên trong rồi ngồi ngay ngắn dưới nền đất lạnh lẽo. Hai người họ thấy cô cũng có ý phối hợp nên không còn áp lực như trước. Cửa phòng giam vừa đóng, cô lại thấy họ cẩn thận khóa thật chặt mới dám rời đi.
" Lão đại các cậu khi nào mới về? " Hai tên thuộc hạ vừa quay lưng đã nghe Cố Hiểu Khê cất giọng sắc lạnh. Cả hai xoay người lại thì thấy gương mặt cô vẫn vô cảm, không chút sợ hãi.
" Có lẽ là hơn một tuần. "
Hơn một tuần?
Cố Hiểu Khê nghe xong, miệng nở một nụ cười uể oải.
Trong phòng giam cũng chẳng có miếng nệm phía dưới để nằm. Cố Hiểu Khê nhìn xong, thở dài một hơi rồi lắc nhẹ đầu một cái. Cô nghĩ, có lẽ thời gian sắp tới mình phải chịu cảnh đau lưng rồi.
Hai tên thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân vừa đi ra đến cửa canh gác, lập tức đã có chủ đề để nói.
*" Trong tất cả những người bị chúng ta đưa vào đây, Cố đại tiểu thư là người điềm tĩnh nhất. Cô ấy không khóc lóc, không làm loạn cũng chẳng tự kêu oan cho mình. Tôi thật sự cũng phải nể phục cô ấy. " *Người nói lời này chính là người ít nói nhất trong nhiệm vụ đưa Cố Hiểu Khê vào ngục. Hắn đã quan sát cô rất lâu, từ lúc bị đưa về Bán Hải cho đến khi đưa cô vào tận phòng giam, thái độ của cô vẫn bất biến. " Cô ấy là Cố đại tiểu thư, không phải là nữ nhân bình thường. Tôi còn tự hỏi rốt cuộc cô ấy có biết khóc hay không? "
Mười hai tiếng trôi qua, Cố Hiểu Khê cứ như vậy mà bị giam trong ngục tối. Đến giờ sẽ có người mang thức ăn đến, ăn xong cô lại quay về vị trí cũ để ngồi. Hiểu Khê ngồi dưới sàn, một chân gác lên bắp vế chân kia, cả cơ thể trở về trạng thái thả lỏng, hai mắt nhắm một cách thoải mái. Nếu không phải bất đắc dĩ bị đưa vào đây thì hiếm khi cô có cơ hội để ngồi thiền như thế này. Một lúc lâu sau, Tống Phù Ngọc đến nơi giam Cố Hiểu Khê. Vừa nhìn thấy cô ta, hai người canh gác liền lịch sự chào hỏi: " Chị Phù Ngọc. "
" Ừm. " Cô ta thản nhiên, ra lệnh: " Đưa tôi đi gặp Cố Hiểu Khê. "
Hai người canh gác cảm thấy hơi ngờ ngợ, họ tự hỏi vì sao Tống Phù Ngọc muốn gặp Cố Hiểu Khê. Nếu như là tra hỏi thì cũng cần có lệnh từ Uất Trì Ảnh Quân. Tuy họ thấy chưa tin hẳn nhưng có khi lệnh được ban xuống mà họ chưa biết chăng? Thôi thì cứ làm theo lời của Tống Phù Ngọc, vì nếu cô ta có tra hỏi thì có lẽ đã thông qua ý của Uất Trì Ảnh Quân.
Ngay khi Tống Phù Ngọc đứng trước cửa phòng giam, cô ta khá bất ngờ khi thấy Cố Hiểu Khê vẫn còn tâm trạng ngồi thiền. Cô ta cười lên một tiếng đầy mỉa mai, nói: " Không ngờ Cố đại tiểu thư trong hoàn cảnh này vẫn còn tâm trạng để ngồi thiền. Chắc là do người của Hoàng Long chúng tôi đối xử quá tốt với cô nên cô mới cảm thấy ở đây vẫn an nhàn đúng không? " Cố Hiểu Khê nghe Tống Phù Ngọc nói xong, cô chầm chậm mở mắt. Cô ngước mặt, nhìn thẳng vào mắt Tống Phù Ngọc chẳng chút tránh né, sau đó lại nở nụ cười giảo hoạt: " Vậy phải cảm ơn cô rồi, nếu