Khi mặt trời đã lặn từ lúc nào, Cố Hiểu Khê vẫn làm việc miệt mài đến độ chẳng quan tâm chiếc điện thoại đặt bên cạnh vừa reo lên. Vốn dĩ cô định lờ đi nó, nhưng phàm là thứ càng muốn lờ đi thì càng để tâm đến. Cô ngẩn người vài giây như đang lưỡng lự có nên kiểm tra xem là ai, cuối cùng cầm chiếc điện thoại trên tay, cô dịu dàng mỉm cười khi đọc dòng tin nhắn từ Uất Trì Ảnh Quân.
" Em xong việc chưa? Anh đang đứng dưới công ty của em. "
Hiểu Khê lúc này mới ý thức đến thời gian. Cô nhìn giờ được hiển thị trên điện thoại rồi đưa mắt nhìn công việc vẫn còn đang dang dở, ngay sau đó đáp lời tin nhắn của Ảnh Quân.
" Vẫn còn một chút. "
Tin nhắn vửa gửi đi, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Trần Điềm Điềm mở cửa bước vào, trên tay là tài liệu vừa nhận được.
" Sao cô còn chưa về? " Vừa nhìn thấy Trần Điềm Điềm, Cố Hiểu Khê đặt điện thoại xuống, mặt mày khó coi.
" Cố gia, tôi còn nhiều việc chưa làm xong, hơn nữa Người chưa về thì sao tôi dám về trước. " Nhìn vẻ mặt vô cùng uy nghiêm của Hiểu Khê, Điềm Điềm thận trọng đáp lời.
Cố Hiểu Khê nghe xong cũng thở dài, thu lại vẻ uy nghiêm của mình. Cô không chút nghĩ ngợi, ra lệnh cho Điềm Điềm.
" Ảnh Quân đang ở trước cửa công ty. Cô giúp tôi đưa anh ấy lên đây, xong thì về nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi mà còn thấy cô trong công ty thì sẽ trừ lương cô. "
Cô vừa dứt lệnh, Điềm Điềm không còn lựa chọn nào khác, dạ một tiếng rồi rời đi. Cửa phòng làm viêc vừa đóng lại, Hiểu Khê liền cầm điện thoại lên, nhanh tay gửi nhắn tin cho Uất Trì Ảnh Quân.
" Em vừa gọi Điềm Điềm xuống đưa anh lên. "
Rất nhanh sau đó, Trần Điềm Điềm đã có mặt dưới cửa công ty. Nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân đang đứng tựa lưng vào đầu chiếc siêu xe, cô nhẹ nhàng cúi đầu chào. " Uất Trì lão đại, Cố gia lệnh cho tôi đưa Ngài vào trong. "
Không ngờ trên đường đưa Uất Trì Ảnh Quân đến phòng làm việc của Cố Hiểu Khê lại thu hút nhiều ánh mắt của nhân viên đến vậy. Đa số bọn họ đều không cưỡng lại được vẻ đẹp của nam nhân này, trong đó có một số người còn nhận ra trước đây anh từng đón Cố Hiểu Khê trước cửa công ty.
Sau khi đưa Ảnh Quân lên phòng làm việc, Điềm Điềm nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Vừa thấy anh đến, Cố Hiểu Khê đưa mắt lên nhìn một cái, sau đó tiếp tục đọc tiếp tài liệu vừa được mang đến. " Anh đến rồi. " Cô nói.
" Anh ngồi đợi em một chút có được không? Em sắp xong rồi. "
" Được, anh đợi em. " Ảnh Quân nói xong liền đến sofa ngồi. Sau một lúc đọc hết quyển tạp chí vẫn chưa thấy Hiểu Khê xong việc, lại thấy cô cau mày khó chịu, anh đi đến và vòng ra sau ghế, ôm lấy cô từ phía sau.
" Sao vậy? " Giọng anh thân mật hỏi.
" Không sao. " Nói dứt, cô nhanh tay đóng tài liệu lại, nói với anh. " Em xong rồi, chúng ta đi thôi. "
" Ừm. " Uất Trì Ảnh Quân nắm lấy tay cô, cả hai cùng nhau rời khỏi phòng.
Trong thang máy, cửa chỉ vừa đóng lại, Ảnh Quân vòng tay qua eo Hiểu Khê, kéo sát cô vào người mình và bắt đầu trao cho nhau nụ hôn đầy nóng bỏng.
" Hiểu Khê, anh nhớ em đến sắp phát điên luôn đấy. " Đến khi thấy cô suýt không thở được, anh mới chịu thả ra. Vừa nói, hai tay anh