Bước ra từ trung tâm thương mại, Cố Hiểu Khê nghĩ đến đống váy vừa mua, bất giác giữa hai hàng lông mày nhiễm một chút phiền muộn, ánh mắt lo ngại hướng đến Uất Trì Ảnh Quân.
" Anh không cần mua nhiều như vậy đâu? Một mình em sao có thể mặc hết chứ? "
" Con gái các em không phải thích quần áo càng nhiều càng tốt sao? " Vừa nói, tay anh đồng thời nắm chặt lấy tay cô.
Ảnh Quân quay sang nhìn Cố Hiểu Khê, đáy mắt dâng lên sự cưng chiều, khóe miệng anh cong lên ý cười: " Hiểu Khê, anh thật sự rất muốn chiêm ngưỡng em mặc váy. Em không biết hôm em mặc chiếc váy kia đến khách sạn đẹp đến mức nào đâu. "
Khi về đến Bán Hải, hai người nghe người làm báo rằng nhân viên cửa hàng thời trang vừa mang váy đến. Ngay lập tức, Uất Trì Ảnh Quân kéo tay Cố Hiểu Khê lên phòng. Mở cửa tủ quần áo, quả nhiên những chiếc váy cũ trước kia đã được thay toàn bộ bởi những chiếc váy mới mua, chúng đã được nhân viên cẩn thận sắp xếp vào bên trong. Lúc này, Cố Hiểu Khê ngồi trên giường, vắt chân với dáng vẻ nhàn nhãn nhìn Ảnh Quân chăm chú chọn xem hôm nay cô sẽ mặc bộ nào để mình ngắm. Không biết qua bao lâu, anh lấy ra một chiếc váy màu xanh ô liu cao trên gối, có phần cổ chữ V, tay dài và có thắt lưng đưa cho Cố Hiểu Khê.
" Em thay chiếc váy này cho anh xem đi. "
Nhìn độ dài của chiếc váy rồi ngước nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của Uất Trì Ảnh Quân, dù biết bản thân cần phải thay đổi nhưng Cố Hiểu Khê có chút do dự.
Sau một lúc trong nhà tắm, Cố Hiểu Khê rụt rè bước ra. Khoác lên người chiếc váy nữ tính nhưng nó không làm cho cô trở nên mong manh, ngược lại trông cô rất quý phái. Hiểu Khê đứng trước gương ngắm bản thân, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, liên tục lấy tay chỉnh phần cổ áo. Nhưng Ảnh Quân thì ngược lại, anh rất hài lòng với diện mạo lúc này của cô. Anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô và nhìn thẳng vào gương, trầm trồ khen ngợi.
" Em nhìn xem, có phải rất đẹp không? "
" Thật sự đẹp sao? " Cố Hiểu Khê nghi ngại hỏi.
" Em mặc lên rất đẹp, hơn nữa bây giờ trông giống phụ nữ hơn. "
" Vậy lúc trước em không giống phụ nữ?" Cô liếc Ảnh Quân qua gương, nhướn mày hỏi. Anh biết mình đã quá lời, lập tức bào chữa. " Không phải. Lúc trước em chỉ mặc menswear, đôi khi trông em còn nam tính hơn cả anh. "
" Hiểu Khê. " Từ phía sau, Uất Trì Ảnh Quân chuyền ra trước cho Cố Hiểu Khê một chiếc bìa hồ sơ.
" Đây là gì? " Hiểu Khê nhìn hồ sơ trong tay, rồi ngước nhìn Ảnh Quân.
" Em mở ra xem sẽ biết. "
Cô mở ra, bên trong là tờ giấy có dòng chữ " Giấy chuyển nhượng đất " được in đậm rõ ràng ở phía trên. Cố Hiểu Khê tiếp tục chuyển mắt nhìn xuống bên dưới, đây là khu đất ở Thanh Thủy.
" Trong đó chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của em thôi. "
" Anh đang nghiêm túc sao? Anh thật sự muốn tặng em khu đất này? " Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào giấy nhượng đất, giọng trầm trầm hỏi lại.
" Đương nhiên là thật. Anh còn có thể cho Hiểu Khê của anh nhiều thứ tốt hơn nữa. " Nói dứt, Uất Trì Ảnh Quân kéo sát éo Cố Hiểu Khê vào người mình, cất giọng thâm tình.
" Ảnh Quân, anh đối với em thật tốt. " Cô vô cùng cảm động, quay người ôm lấy cổ Ảnh Quân.
" Vậy tối nay em có thể ở lại đây với anh không? " Anh cười khẽ, hơi thở ám muội nhẹ nhàng trượt khẽ bên tai cô.
Anh đúng là rất biết cách khiến cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Đêm đó, hai người họ chỉ đơn giản là nằm ôm nhau. Cố Hiểu Khê cảm nhận được sự bình yên lạ thường mà Uất Trì Ảnh Quân mang đến cho mình. Căn phòng yên tĩnh nhưng cả hai không hề có cảm giác ngượng ngùng.
" Hiểu Khê, chúng ta yêu nhau được một thời gian rồi, nhưng anh phát hiện có nhiều chuyện liên quan đến em mà anh không biết. "
" Anh muốn biết chuyện gì? "
" Lúc trước em vào hắc đạo bằng cách nào? "
" Chuyện dài lắm. Anh muốn biết sao? " Cố Hiểu Khê ngước đầu lên nhìn Ảnh Quân, thấy anh gật đầu muốn nghe liền trở lại tư thế nằm vào lòng anh. Cô nhìn xa xăm như nhớ lại quá khứ, giọng kể khiến anh khó đoán được cảm xúc lúc này.
" Sau khi em bị bắt cóc, ba quyết định cho em sang