* Thông báo về thay đổi lịch đăng truyện. Từ tuần sau chương mới sẽ được cập nhật vào thứ 2, thứ 4, thứ 6 hàng tuần. Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi!
---------
Tại Cố thị.
Vào lúc chạng vạng, Cố Hiểu Khê nhận được tin nhắn từ Cố Sâm. Giống những lần trước, do lâu ngày cô không về nên ông nhắn tin, nhắc cô quay về cùng ăn bửa cơm. Và mỗi khi Hiểu Khê về đến nhà họ Cố, mọi người đều có mặt trên bàn ăn. Cố Khuynh Nhược thấy chị gái bước vào, không kìm được nỗi nhớ mà chạy đến ôm lấy cô, đến khi Thái Tuyết Anh tươi cười, lên tiếng nhắc nhở Khuynh Nhược mới chịu rời khỏi chị gái.
" Khuynh Nhược, chị con có lẽ đã đói rồi, hai đứa mau vào bàn ăn đi. "
Khi Cố Khuynh Nhược chịu bỏ Cố Hiểu Khê, cả nhà ba người họ chợt nhận ra cô đã thay đổi phong cách. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm trở về, Cố Sâm thấy con gái của mình mặc váy. Nhìn Cố Hiểu Khê mặc bộ váy và áo khoác ngoài là vải tweed mang vẻ đẹp của sự cao quý và thanh lịch, gương mặt mang nét lạnh lùng, sắc sảo, khí chất vương giả lại ăn sâu vào máu. Đôi mắt Cố Khuynh Nhược sáng lấp lánh như ánh sao, nhìn chị gái không rời một giây.
" Chị à, chị mặc bộ này trông đẹp thật đó. "
" Cảm ơn em. "
Trên bàn ăn, Cố Sâm không nói lời nào. Đáy mắt ông phản chiếu hình ảnh của Cố Hiểu Khê, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại nhớ đến chuyện xa xưa nào đó nên cả buổi đều mất tập trung. Thái Tuyết Anh đưa mắt nhìn chồng, như hiểu ra chuyện gì đó, bà giơ đũa và gắp vào thức ăn vào chén của ông, không nói thêm bất cứ lời nào. Hành động của bà như cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Sâm, nhưng vẫn không thể ngăn ông nhìn con gái mình. Cố Hiểu Khê từ lâu đã nhận ra ánh mắt của Cố Sâm luôn hướng về phía mình. Dù cho dạo gần đây cô thay đổi phong cách một chút, không còn thường xuyên mặc menswear nữa, nhưng vẫn chưa quen được với những ánh mắt như thế này.
Cố Hiểu Khê biết rõ, Cố Sâm gọi cô trở về không đơn giản chỉ vì muốn gặp mặt và cùng ăn tối. Và đúng như cô suy đoán, bửa tối vừa kết thúc, ông ấy lấy ra ba tấm thiệp mời, nói:
" Hiểu Khê, một người bạn của ba vừa gửi thiệp đến mời gia đình đến dự tiệc kỉ niệm ngày cười của ông ấy. Hôm đó con cùng Khuynh Nhược thay ba đi dự có được không? "
" Sao hôm đó ba không đi? " Cố Hiểu Khê không chút do dự, hỏi rõ lý do.
" Ba bây giờ chẳng còn hứng thứ với những buổi tiệc như thế. Hơn nữa ba đã nói với ông ấy rằng sức khỏe ba không tốt, đã nhờ con và Khuynh Nhược đi giúp rồi. Nhưng còn thừa một tấm thiệp, ba không biết phải đưa cho ai? " Cố Sâm chậm rãi nói.
" Để trợ lý của con đi cùng có được không? " Đối diện với ánh mắt của ông, Cố Hiểu Khê cũng chẳng chút dao động.
" Em đồng ý. " Cố Sâm còn chưa kịp có ý kiến, con gái nhỏ của ông đã lên tiếng tán thành với đề nghị của chị gái.
Ngày diễn ra buổi tiệc, trước đó tám tiếng, Cố Khuynh Nhược đang loay hoay trong phòng để chọn trang phục, tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan bầu không khí im lặng. Khi cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy người gọi đến là chị gái mình.
" Em nghe đây chị. "
" Em đã chọn được trang phục cho buổi tiệc chưa? " Giọng cô vẫn bình thản ung dung.
" Dạ chưa. " Vừa nói, Khuynh Nhược vừa kẹp điện thoại giữa tai và vai, cố tìm cho được một bộ váy dạ hội ưng ý.
" Bây giờ chị sẽ cho Điềm Điềm đón em đến nhà chị. "
" Dạ? " Cố Khuynh Nhược vừa ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì thì Cố Hiểu Khê đã