Sau hai ngày nghỉ ngơi ở Bán Hải, sức khỏe Cố Hiểu Khê đã hoàn toàn hồi phục. Ngày quay trở lại công ty, cô nhanh chóng trở lại với công việc của mình. Nháy mắt đã đến giờ nghỉ trưa, Cố Hiểu Khê vẫn chăm chỉ làm việc mặc cho các nhân viên đã kéo nhau đi ăn. Nhưng sau đó không lâu, cô nghe có tiếng gõ cửa liền gọi vào, và như thường lệ, vì mãi chú tâm đến công việc nên Cố Hiểu Khê không quan tâm là ai đã đến, cho đến khi cô nghe giọng nói quen thuộc mới chịu ngước lên nhìn:
" Hiểu Khê. "
Nhìn thấy Cố Sâm và Cố Khuynh Nhược đến, Cố Hiểu Khê gác công việc sang một bên. Cô rời khỏi bàn làm việc và đến sofa ngồi cùng họ.
" Sao hai người lại đến đây? " Cố Hiểu Khê vừa đặt người xuống ghế đã hỏi ngay.
" Ba nghe Khuynh Nhược nói ở buổi tiệc mấy ngày trước thấy con không khỏe nên cùng con bé đến thăm con. " Gương mặt Cố Sâm hiện lên nỗi lo lắng của người cha, đồng thời Cố Khuynh Nhược cũng lên tiếng bằng giọng áy náy, ánh mắt lộ vẻ buồn bã: " Em xin lỗi. Vì sau hôm đó em phải đến trường nên quên mất chuyện chị bị bệnh, đến tối qua mới nhớ liền nói với ba. " Gương mặt Cố Hiểu Khê lộ vẻ điềm đạm, đồng thời trấn an hai người họ: " Chị không sao. "
Cố Sâm nghe vậy vẫn chưa thể yên tâm. Lúc ông nhướn người về phía trước, định sờ thử lên trán con gái xem có thật sự bình thường như cô nói không thì tay Cố Hiểu Khê vô thức đã làm động tác phòng thủ và hất tay Cố Sâm ra, ánh mắt hờ hững của cô đã làm Cố Sâm và Cố Khuynh Nhược kinh ngạc.
" Ba chỉ muốn biết là con có khỏe hay không thôi. " Cố Sâm vì chuyện vừa rồi nên có chút kinh hoảng, dè dặt nói.
" Con rất khỏe. "
" Vậy thì tốt. " Cố Sâm cúi mặt, đôi mắt buồn bã, giọng cũng thấp đến mức gần như lẩm bẩm.
" Chị à, bây giờ cũng đang là giờ nghỉ trưa. Em và ba cũng chưa ăn gì, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn có được không? " Nhận thấy không khí vô cùng gượng gạo, Cố Khuynh Nhược liền nảy ra một đề xuất.
Nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê cũng không muốn để em gái thấy mình và Cố Sâm không hòa thuận nên bất đắc dĩ đáp: " Thôi cũng được. "
Nơi được chọn cho buổi ăn trưa là một nhà hàng nổi tiếng với các món Âu. Cố Khuynh Nhược cứ ngỡ đây sẽ là bửa ăn gia đình, mọi người vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, nhưng không. Không khí lúc đó vô cùng im ắng khiến Khuynh Nhược có chút thất vọng. Sau khi đưa Cố Hiểu Khê trở lại công ty, Cô Sâm nhìn bóng lưng của con gái mình, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Rõ ràng là con gái của mình, nhưng khi hai người ở bên cạnh nhau thì Cố Hiểu Khê lại tỏ ra lạnh lùng với người cha này của mình. Nghĩ đến điều này, Cố Sâm chỉ biết thở dài, chung quy vẫn là lỗi của ông.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi công ty, Cố Hiểu Khê không trở về căn hộ ngay như thường ngày. Vì lúc trưa cô có hẹn gặp một người nên bây giờ phải đến gặp người đó. Trong lúc lái xe, cô nhận được cuộc gọi từ Uất Trì Ảnh Quân, ngón tay không nhanh không chậm chạm vào nút trả lời.
" Em nghe đây. "
" Em đã về nhà chưa? "
" Em có chút chuyện cần giải quyết. " Cố Hiểu Khê trả lời qua loa để tập trung vào con đường phía trước.
" Nghe giọng em nghiêm trọng vậy? "
" Không nói nữa, em sắp đến nơi rồi. " Ngón tay Cố Hiểu Khê sắp chạm vào nút đỏ bên dưới thì nghe giọng khẩn trương từ Uất Trì Ảnh Quân: " Em gặp ai mà quan trọng vậy, phải gác máy anh ngay lập tức? "
Cố Hiểu Khê không vội trả lời, Ảnh Quân không đợi được câu trả lời nên cũng nói tiếp: " Hiểu Khê, anh lại nhớ em rồi. "
" Cuối tuần gặp. "
" Vậy thì lâu quá. "
" Đừng náo nữa, em chỉ vừa rời đi lúc sáng thôi. "
" Nhưng mà... "
" Ảnh Quân à, không nói nữa, em đến nơi rồi. " Vừa nói dứt câu, Cố Hiểu Khê dứt khoác gác luôn điện thoại của Uất Trì Ảnh Quân mà không đợi anh nói hết.
Còn cách cánh cổng dinh thực một khoảng xa, hai người canh gác vừa nhìn thấy biển số xe của Cố Hiểu Khê liền nhanh chóng mở cửa cho xe cô vào. Khi vào trong sân, thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu giúp cô mở cửa rồi kính cẩn cúi đầu.
" Cố gia. "
" Anh ấy ở bên trong sao? "
" Dạ. "
Cố Hiểu Khê nghe