Tại dãy hành lang, khi cửa phòng sắp đóng lại, Cố Hiểu Khê phải nhịn cười khi nhìn thấy ánh mắt không muốn rời đi của Uất Trì Ảnh Quân. Cánh cửa phòng vừa đóng lại sau lưng, cô trở lại dáng vẻ mọi khi của mình, nhẹ nhàng quay sang dặn dò Cố Khuynh Nhược.
" Em nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ đợi Điềm Điềm. "
" Dạ. "
Cố Khuynh Nhược ngoan ngoãn quay trở về phòng ngủ như lời Cố Hiểu Khê, còn cô thì đến phòng khách và ngồi ở đó. Đối diện với Cố Hiểu Khê là một cửa kính hình ô uốn vòm, nếu đứng gần cửa thì có thể nhìn thấy khung cảnh lộng lẫy, rực rỡ của thành phố vào ban đêm, còn nếu ngồi ở vị trí của cô, thứ duy nhất thấy chính là vẻ đẹp bình dị của ánh trăng. Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Khê nghe bên ngoài có tiếng động, đoán rằng Trần Điềm Điềm đã về đến liền đi mở cửa. Đúng như cô dự đoán, Điềm Điềm đã về, hơn nữa còn được James dìu lấy. Nhìn thấy một người ôm vai muốn giúp đỡ, một người không ngừng từ chối, Hiểu Khê im lặng rồi thở một hơi dài.
Trần Điềm Điềm đi được vài bước thì phát hiện Cố Hiểu Khê đang mở hé cửa và nhìn thấy tất cả, cô ấy lập tức như được uống nước giải rượu, tỉnh táo trong tức khắc. Đứng trước mặt Cố Hiểu Khê, Điềm Điềm trở lại với dáng vẻ chuyên nghiệp thường ngày, còn James cũng nghiêm chỉnh chào hỏi cô.
" Cố gia, Điềm Điềm có uống chút rượu, tôi không yên tâm nên đưa cô ấy về. "
Cố Hiểu Khê nhìn bộ dạng lúc nãy của Trần Điềm Điềm cũng không nghi ngờ những lời vừa rồi của James. Cô nhắc nhở cậu ấy nghỉ ngơi sớm vì hôm nay đã vất vả và không nói thêm gì. Một lần nữa cánh cửa đóng lại, Cố Hiểu Khê quay sang nhìn gương mặt ửng đỏ vì uống rượu của Trần Điềm Điềm, nhưng thay vì lớn tiếng trách mắng thì giọng cô ấy không hờn không giận, thong thả ung dung hỏi:
" Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút không? "
" Dạ được. "
Ngay khi đặt người xuống ghế, Cố Hiểu Khê rót cho mỗi người một ly nước. Cô tựa lưng ra sau, ánh mắt hướng ra bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười như ánh nắng ngày đông, ôn nhu nói với Trần Điềm Điềm.
" Đã lâu rồi tôi và cô không cùng ngồi xuống nói chuyện. Tính ra chúng ta đã làm bạn hơn mười lăm năm rồi, cô còn là người bạn đầu tiên từ sau khi tôi điều trị xong nên tôi rất trân trọng cô. "
" Cố gia cũng là người bạn đầu tiên của tôi. " Trần Điềm Điềm siết chặt ly nước trong tay, hạ tầm mắt xuống để tránh cặp mắt thăm dò của Cố Hiểu Khê.
" Còn nhớ lúc ở Anh, lão đại luôn cho chúng ta chung một đội làm nhiệm vụ, cô cũng không ít lần vì tôi mà xém mất mạng. "
" Bảo vệ Cố gia là nhiệm vụ của tôi. "
Nhưng đột ngột, giọng Cố Hiểu Khê thay đổi: " Nhưng bây giờ giữa chúng ta lại có chút khoảng cách. " Trần Điềm Điềm sau đó cũng lén đưa mắt nhìn Cố Hiểu Khê, bắt gặp cô ấy đang nhìn mình một cách không tránh né.
" Tôi biết cô áy náy về chuyện ở buổi tiệc, nhưng chúng ta ai cũng biết rõ đó không phải là lỗi của cô. Điềm Điềm, những gì đêm nay tôi nói chỉ muốn cô biết rằng cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi, vì chuyện hôm đó là lựa chọn của tôi. Hơn nữa tôi cũng phải cảm ơn cô vì đã giúp tôi