Bên ngoài khu chung cư, hai hàng dài gồm những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen với vẻ mặt uy nghiêm đứng đợi Uất Trì Ảnh Quân. Vừa thấy anh bước ra, tức khắc họ đồng loạt cúi đầu kính cẩn chào. Vào đến xe, cửa vừa đóng lại anh đã lấy áo xuống để Cố Hiểu Khê dễ thở hơn cùng lúc đặt cô ngồi sát bên cạnh mình. Nhìn gương mặt đau đớn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ của đối phương, Uất Trì Ảnh Quân không giấu được đau lòng, lệnh cho Hắc Lang lập tức đến bệnh viện. Nhưng ngay lập tức, Cố Hiểu Khê lên tiếng phản đối với yêu cầu ấy: " Không... tôi không thể đến bệnh viện. "
" Không đến đó thì làm sao lấy viên đạn ra khỏi chân của em? "
" Tôi không muốn đến đó... xin anh đó... "
Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê đau đớn thế này, anh cau mày khó chịu. Dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng chỉ cần nhìn nữ nhân này bị thương, trong tức khắc anh đã mềm lòng. " Nhắn cho James chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật rồi mang đến Bán Hải, chúng ta sẽ về đó. " Dứt lời, Ảnh Quân liền vỗ nhẹ lên tay Cố Hiểu Khê để trấn an. Khi xe họ lăn bánh rời đi, những chiếc xe hộ tống khác cũng chạy theo.
Cánh cổng biệt thự vừa mở ra, chiếc xe tiến vào bên trong với tốc độ chậm dần và dừng hẳn ở sân. Bạch Lang nhanh nhẹn đến mở cửa xe cho Uất Trì Ảnh Quân lại thấy anh bế Cố Hiểu Khê vào lòng thì báo lại: " Lão đại, James đang đợi Ngài. " Ảnh Quân bế cô lên phòng đã được chuẩn bị sẵn dụng cụ phẫu thuật. Nằm trên giường, nhìn thấy ống tiêm gây tê trên tay James, Cố Hiểu Khê thở hồn hển, hắt ra từng chữ: " Không cần tiêm. "
" Nhưng... " James khó xử, lập tức đưa mắt nhìn Uất Trì Ảnh Quân để nhờ anh nói giúp vài lời thì thấy anh đang ngồi bên cạnh, một giây cũng không buông tay cô. Ảnh Quân nhìn thấy ánh mắt của James liền hiểu ý nên cũng lên tiếng: " Không tiêm thì lát nữa sẽ đau lắm. "
" Tôi biết, nhanh lấy nó ra đi. "
" Dạ. "
Không biết qua bao lâu, viên đạn cũng đã được lấy ra và vết thương cũng đã được xử lý. Khi James rời đi, Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh còn đọng trên trán Cố Hiểu Khê. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người họ, không khí cũng vì thế mà không tránh khỏi ngượng ngùng. Lúc hơi thở đã dần trở nên thư thái, Cố Hiểu Khê kiểm tra điện thoại thì thấy Nhạc Thiếu Siêu đã gọi liên tiếp cho mình hai mươi lăm cuộc. Cô nhấn vào số điện thoại của anh, vừa định gọi điện để báo bình an thì ai kia đã gọi đến. Không chút nghĩ ngợi, Cố Hiểu Khê nhận máy, cô phát hiện ở đầu dây bên kia là giọng nói không còn giữ được bình tĩnh.
" Hiểu Khê, em đang ở đâu? Có bị thương không? "
" Em không sao, bị thương ở chân nhưng không nặng lắm. " Lời của cô nhẹ tựa lông hồng, trái ngược với vẻ đau đớn khi lấy ra viên đạn ở chân.
" Em đang ở đâu, anh đến đón em. "
" Em, em đang ở Bán Hải. " Cố Hiểu Khê thở ra một hơi, dù sao thì cô vẫn chưa chấp nhận được chuyện bản thân sẽ quay lại nơi này sau một thời gian không đến; mặt khác cô lại thấy khó xử nếu Nhạc Thiếu Siêu đến đây nên cứ ấp úng khó nói.
" Bán Hải? Tại sao em lại ở đó? "
Nhạc Thiếu Siêu rất bất ngờ khi biết Cố Hiểu Khê ở đó. Nhưng anh còn chưa nghe được câu trả lời thì Cố Hiểu Khê đã vội vàng kết thúc cuộc gọi. Nhạc Thiếu Siêu khi ấy vẫn còn đang ở chỗ Cố Hiểu Khê đã gửi định vị. Lúc nãy anh đến, nơi này chỉ có dấu vết đánh nhau, chạy lên tất cả các tầng tìm nhưng đều không thấy bóng dáng Cố Hiểu Khê. Biết rằng bản thân đã đến trễ một bước, Nhạc Thiếu Siêu không ngừng lo lắng cho an nguy của cô, nhưng khi biết cô an toàn dù đang ở Bán Hải, anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy Cố Hiểu Khê nói chuyện điện thoại