Bữa tối kết thúc, Cố Sâm và Thái Tuyết Anh gọi mọi người cùng đến phòng khách để nói chuyện cũng như tìm hiểu thêm về Di Hòa. Ngay lúc người làm vừa đặt món tráng miệng xuống bàn, Cố Hiểu Khê đứng bật dậy, đôi mắt xanh biếc hướng về phía Di Hòa, nhã nhặn nói:
" Di tiên sinh, tôi có chút việc muốn bàn riêng với anh, không biết anh có muốn tìm hiểu không? "
Cả nhà họ Cố khi ấy đều trầm mặc. Đến một lúc sau, Thái Tuyết Anh mới lên tiếng, bà nửa đùa nửa thật trách: " Hiểu Khê, về đến nhà thì đừng nói đến công việc. "
" Không sao đâu bác gái, vốn dĩ con cũng rất có hứng thú với những dự án của Cố tổng. " Ngại mọi người khó xử, Di Hòa hòa nhã nói giúp Cố Hiểu Khê.
" Vậy phiền cậu cùng tôi lên phòng làm việc. " Cố Hiểu Khê thần sắc không hề thay đổi. Cô khí thế quay người đi trước, Di Hòa chuẩn bị theo sau thì Cố Khuynh Nhược cũng đứng phắt dậy, nắm lấy tay anh: " Em đi cùng anh. "
Nhìn ba người họ rời đi, Thái Tuyết Anh ngồi dưới này muốn lên tiếng cũng không thể, tâm ý bắt đầu hoảng loạn.
Cố Hiểu Khê vào phòng làm việc trước và để cửa cho hai người còn lại. Khi Di Hòa và Cố Khuynh Nhược lên đến nơi thì cô đã ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo một cách thanh lịch. Nét mặt ôn hòa trên gương mặt xinh đẹp sắc sảo kia đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và chút sát khí thẩm thấu ra bên ngoài.
" Khóa cửa lại. " Cố Hiểu Khê vừa dứt lời, Cố Khuynh Nhược ngoan ngoãn làm theo rồi nhanh chóng quay lại vị trí mình vừa đứng. Đứng trước mặt Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược trong lòng có chút dao động, đến thở cũng phải thận trọng. Mãi đến khi được cô cho ngồi, hai người họ mới dám ngồi xuống phía đối diện. Vừa yên vị, Cố Hiểu Khê đã cất cao giọng: " Chuyện này là thế nào? "
" Chuyện gì ạ? " Cố Khuynh Nhược nhìn Cố Hiểu Khê đầy ngơ ngác.
" Em còn giả vờ? Chuyện hai người hẹn hò là thế nào? "
Di Hòa chỉ cười cười, đáp ngắn gọn: " Chúng tôi hẹn hò thật mà. "
" Tôi không muốn vạch trần hai người đâu. " Cố Hiểu Khê nhìn anh rồi hừ lên một tiếng.
Biết rõ Cố Hiểu Khê từ lâu đã nhìn thấu chuyện này, Cố Khuynh Nhược lòng dâng lên cảm giác lo sợ. Gương mặt cô ấy nhanh chóng tái nhợt, ánh mắt toát lên sự sợ hãi và quỳ rạp dưới mắt Cố Hiểu Khê, không ngừng cầu xin: " Chị à, chị giúp em có được không? Em xin chị đừng nói với mẹ chuyện này. "
Hành động của Cố Khuynh Nhược ngoài những gì Cố Hiểu Khê dự kiến khiến cô lặng người vài giây. Di Hòa thấy vậy vội đỡ Khuynh Nhược đứng dậy nhưng trước khi chị gái lên tiếng, cô ấy sẽ không làm gì ngoài quỳ thế này. Phải đến khi lấy lại tỉnh táo, Cố Hiểu Khê nhanh chóng đỡ em gái ngồi xuống ghế, cô cũng trách cô ấy: " Sao em lại quỳ như vậy chứ? Chẳng còn thể thống gì cả! "
Sắc mặt Cố Hiểu Khê dần trở nên nguội lạnh, khẽ hừ một tiếng.
" Khi nãy chị không có ý đả kích hai người, chỉ là chị muốn biết vì sao hai người lại làm vậy? "
Cố Khuynh Nhược lúc này mới yên tâm thuật lại mọi chuyện cho Cố Hiểu Khê nghe.