"Trong tách cafe kia nếu tôi đoán không nhầm...!hẳn là 3 muỗng muối nhỉ?"
"Cô nghi ngờ tôi không đủ mặn sao?"
"Chậc! Uống đi..."
Giọng nói lạnh đến thấu xương, thư ký Tiêu Hân trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Nhưng có vẻ không chấp nhận thực tế tàn khốc này liền làm ra một chuyện đần độn nhất trong suốt thời gian được sinh ra và sinh sống trên trái đất này.
Đồng hồ chỉ đúng 8 giờ 30 phút, là thời gian Trần Duật kết thúc cuộc họp và quay trở lại đây.
Khoé môi Tiêu Hân nhếch lên đắc ý cười một tiếng, cầm ly cafe lên rồi hất thẳng vào người mình sau đó ném thẳng xuống đất.
Âm thanh đổ vỡ vang lên, Tiêu Hân ngã xuống sàn nhà khóc nức nở như kẻ bị hại.
"Huhu...!phu nhân, tôi...!tôi xin lỗi, là do tôi không biết."
"Xin lỗi phu nhân, tôi sẽ không làm sai nữa, sẽ đi làm một ly mới cho cô...!hức."
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù có ở xa cũng nghe được.
Trần Duật lại còn trở lại chuẩn xác thời gian mà cô ta tính toán nữa, khoé môi Hạ Nghiên giật giật sắc mặt có chút khó coi.
Cái người đàn bà này lại dùng thủ đoạn IQ thấp như vậy để giá hoạ cho cô, nếu ai không biết quả thật cái tội danh hống hách ức hiếp thư ký của chồng sẽ bị gắn lên đầu cô mất.
Hắn bước vào, bên trong là một khung cảnh hỗn loạn nữ thư ký ngồi giữa sàn nhà khóc nức nở áo sơ mi trắng một mảnh ướt át màu nâu, tách cafe bị vỡ nằm ngay bên cạnh, còn bà xã nhà mình thì ngồi ở trên ghế sô pha tay khoanh trước ngực mày nhíu lại.
"Nghiên Nghiên!" Hắn kêu lên.
Tiêu Hân mắt sáng ra lúc này còn khóc dữ dội hơn, cô đứng lên vội vàng hướng ánh mắt đáng thương nhìn về phía hắn bước chân cũng chầm chậm tiến về chỗ Trần Duật.
"Hức...!sếp Trần~"
Âm cưới kéo ra dài ra vừa đáng thương vừa gợi cảm, mảng áo trắng phía trước vì bị dính nước cafe nên nội y bên trong lúc này vừa hay thoắt ẩn thoắt hiện bộ dạng quyến rũ vạn phần.
Chỉ tiếc hắn là một thẳng nam, chỉ hướng ánh mắt đến một người duy nhất.
Mặc kệ lời mời gọi của người nào đó, Trần Duật bước ba bước liền tiến đến chỗ cô, mắt liếc dọc liếc ngang nhìn trên nhìn dưới rồi lo lắng hỏi:
"Em có sao không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Nghiên lắc đầu còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng nức nở đáng thương của người nào đó đã vang lên cùng lời nói mềm mại nhu mì:
"Hức...!Sếp Trần, là do tôi...!do tôi sơ ý, cho nên làm phật lòng phu nhân khiến phu nhân tức giận."
"Sếp...!là lỗi của tôi, sếp đừng trách phu nhân...!hức."
Ừm, diễn đạt!
Hạ Nghiên âm thầm đánh giá, bộ dạng yếu ớt như thế này cô thật sự rất thích, còn có ngực có mông rất hợp khẩu vị của cô nhưng mà lòng dạ quá rắn rết cho nên LOẠI!
Ánh mắt Trần Duật lúc này mới dời khỏi người cô di chuyển đến chỗ cô thư ký kia, hắn lạnh lùng nói:
"Tất nhiên là lỗi do cô, vợ tôi hiền lành như vậy thì làm được gì."
Khoé môi Hạ Nghiên giật giật, nhưng cũng âm thầm giơ ngón cái về phía anh: Tốt lắm ông xã!
Tiêu Hân bị hắn nói một câu