"Tiêu tiểu thư, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô."
"Ngài ấy đang chờ cô ở trong xe, mời đi theo tôi."
Tiêu Hân đang khóc liền im bặt, cô quay đầu nhìn chiếc xe hơi đổ cách đó một đoạn trên mặt đầy cảnh giác nhìn đối phương.
Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, lại không hề có chút nguy hiểm nào nghĩ thầm đang ở trên đường sẽ chẳng có chuyện gì liền mạnh dạn bước đến, trước khi bước vào bên trong Tiêu Hân còn không quên chỉnh lại áo váy cho nghiêm túc, vuốt vuốt lại mái tóc dài của mình.
Điều Khải đứng từ xa, mắt anh híp lại đẩy gọng kính trước mắt rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó trên mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Quả nhiên sếp nào thì nhân viên sẽ như vậy, Điền Khải còn theo hắn từ ngày đầu tiên hắn bước vào công ty cho nên cực kỳ được coi trọng, còn Điền Khải cũng chính là cánh tay đắc lực trung thành tuyệt đối, làm việc gọn gàng đến mức không thể chê vào đâu được.
Tắt điện thoại, Điền Khải xoay người trở về phòng để báo cáo cho Trần Duật.
Vừa gõ vừa bước vào lại thấy Trần Duật đứng dậy đưa mắt ra hiệu cậu liền gật đầu xoay người ra ngoài đứng đợi, chờ Trần Duật bước ra mới lập tức nói lại tình hình lúc nãy cho hắn nghe:
"Chủ tịch, Tiêu Hân đã lên xe rời đi rồi."
"Lên xe rời đi? Cho người âm thầm theo dõi chưa?" Hắn nhíu mày, trên mặt xuất hiện một tia nghi hoặc.
"Dạ rồi ạ...!người của chúng ta đã bám theo."
Trần Duật gật đầu, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngồi một mình trong phòng nghịch iPad rồi lại phất tay nói với Điền Khải:
"Được rồi, cậu đi làm việc đi."
Thư kí Điền gật đầu rồi xoay người trở về làm tiếp công việc của mình, Trần Duật quay trở lại phòng hắn bước đến chỗ Hạ Nghiên vuốt ve mái tóc của cô nhìn cô chẳng hề để tâm đến mình Trần Duật có chút buồn tủi, đưa tay véo má cô như trút giận đồng thời nói:
"Mẹ mới gọi cho anh, bảo hai chúng ta sang nhà bà nội chơi, tối nay có mở tiệc."
"Có muốn đi không?"
Động tác lướt lướt trên tay cô dừng lại, Hạ Nghiên mở to mắt nhìn hắn như muốn xác thực lại thông tin thấy hắn gật đầu mới trầm mặc suy nghĩ lúc sau liền gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng lâu rồi cô chưa về nhà chính Trần gia, chưa gặp lại mẹ và bà nội nên có chút nhớ.
Nói xong hai người lại tiếp tục ai làm chuyện nấy cho đến hết ngày.
Hạ Nghiên nhìn chằm chằm hình ảnh người đàn ông đang làm việc một cách nghiêm túc cách mình không xa.
Đúng là tinh anh xã hội, rất có sức hút!
Nhớ lại mấy lời lúc đó vô tình mình nghe được, Hạ Nghiên liền chậc một tiếng rồi cười.
Hoá ra hắn cũng đang điều tra sự việc năm đó giống cô, nhưng cũng không có gì lạ với tác phong của hắn không điều tra sẽ không được.
Hạ Nghiên không nói gì cũng chẳng dò hỏi hắn, một lúc sau liền không còn quan tâm đến chuyện này nữa.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên vệ đường, Tiêu Hân nắm chặt túi xách từ trên xe bước xuống cửa kính xe hạ xuống một nữa lộ ra nửa khuôn mặt của người đàn ông ngồi ở bên trong, chỉ nhìn một nửa mặt phía trên cũng có thể thấy đối phương là một người tuấn tú, hắn ta quay mặt sang nhếch môi cười với Tiêu Hân.
Tiêu Hân bất giác cắn môi, sau đó liền lộ ra nụ cười quyến rũ cúi đầu chào:
"Tạm biệt ông chủ."
Nghe qua liền biết Tiêu Hân sau khi lên xe đã cùng đối phương nói gì đó cuối cùng đã trở thành người của hắn ta, bộ dạng tươi như hoa của Tiêu Hân thật khác xa so với mấy tiếng trước