- " Không biết là cô ngốc hay đầu óc có vấn đề nữa "
Lúc này xung quanh xuất hiện vài toán áo đen bao quanh, vay nhóm người của Lăng Tử Thần vào giữa.
Đứng giữa vòng nguy hiểm Tiêu Ngưu nhìn xung quanh, nhìn vào một bụi cây gần đó ánh mắt cô lé sáng. Cô nắm tay áo anh lắc lắc:
- Tiểu Thần Thần a! Tiểu Ngưu đói bụng...
Rồi xoa xoa cái bụng của mình. Lăng Tử Thần cùng đàn anh em xém chút té ngửa. Hắc Báo đứng phía sau lau mô hôi nghĩ thầm:
- " Chị dâu, lúc này không phải giờ ăn nha! "
Bạch Hổ khóe miệng co quắp:
- Chị dâu! Chị đứng trước họng súng mà vẩn nuốt thức ăn xuống được sao?
Nghe Bạch Hổ nói Tiểu Ngưu quay sang cười hì hì:
- Được..được...!
Rồi cô quay sang nhìn anh gãi gãi đầu:
- Tiểu Thần Thần không phải chúng ta sẽ đều chết hết sao?
Không để anh trả lời cô gật gù típ tục nói:
- Tiểu Thần Thần không trả lời là đúng rồi! Vậy đi ăn đi ha...Chết khỏi thành ma đói a! ^^
Mọi người có mặt xung quanh đầu đầy hắc tuyến.
Lăng Tử Thần bình tĩnh xoa đầu cô rồi bế cô lên:
- Được rồi một xíu nửa...chúng ta sẽ đi ăn...!
Cô cúi mặt mím môi gật đầu:
- " Tiểu Thần Thần không cho đi a...làm sao giờ? "
Cô vòng tay ôm cổ anh cái đầu lắc qua lắc lại nhìn đông nhìn tây suy nghĩ.
Vài phút sau....
Mọi thứ đang trong tình huống căng thẳng, thời gian như ngưng đọng, xung quanh im ắng đến cả khi một cây kim rơi xuống củng nghe thấy tiếng thì..
- Z..z..Z...z...Z...Hic..Hic...Tiểu Thần Thần..Z...Tiểu Ngưu đói bụng...z..zz....zzzz.!
Tập thể hóa đá, Lăng Tử Thần cười khổ:
- "Ăn bất chấp hoàn cảnh sao?"
Lúc này bên kia đã hết kiên nhẫn, nhân lúc đám người Lăng Tử Thần không chú ý, bọn chúng nổ súng liên tục.
Giật mình, quay đầu lại liền thấy một viên đạn bay tới vị trí là đầu Tiểu Ngưu, không suy nghĩ anh dùng cả thân hình to lớn của mình để che chở cho cô.
- " Hự"... Viên đạn đâm sâu vào ngực trái.
- BẰNG...!
Lại một tiếng súng vang lên, Tiểu Ngưu giật mình mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm cô run rẩy.Tiểu Thần Thần cả người đầy máu bảo vệ cô, cánh tay trái dính đạn dù run rẩy nhưng vẫn nắm chặt cây súng.
Tiểu Ngưu run rẩy sờ mặt anh hỏi:
- Tiểu Thần Thần... chảy máu rồi!
Nói xong cô liền òa khóc, vừa khóc vừa nắm lấy tà váy lau đi máu trên tay anh.
Lăng Tử Thần mỉm cười lau đi nước mắt cho cô:
- Không sao! Tiểu ngu ngốc không sợ, ngoan nào đợi xíu nửa đi ăn cơm.
Nói xong anh liền dùng cả thân người đầy máu của anh lao vào cuộc chiến, đứng trong vòng bảo vệ của nhiều người Tiểu Ngưu quên luôn cả việc mình muốn làm, cô đứng đó nhìn anh chằm chằm đến khi đám người bên kia đều bị hạ gục.
Cô thấy anh quay lại mỉm cười ngoắc tay với cô. Theo bản năng Tiểu Ngưu ngơ ngác bước lại gần, nhìn anh bây giờ thật nhếch nhác, máu đã thấm đỏ cả áo trắng bên ngoài áo tây