Mấy ngày hôm sau...
Bạch Sơ Tranh gọi điện cho Ngạo Thần nói muốn Tuyết Vi đến nhà ăn cơm cùng bà với Âu Dương Phong.
Ngạo Thần tuy không thích nhưng vẫn đưa Tuyết Vi đến.
...
- Vi Vi, mẹ mới ở Phần Lan về cũng không biết mua gì.
Mẹ đành mua tạm con gấu bông này, không biết con có thích không?- Hạ Liên đến ngồi cạnh Tuyết Vi.
- Oa, đẹp quá đi.
Vi thích quá.
Vi cảm ơn mami nha.- Tuyết Vi thích thú ôm con gấu bông mới nhưng cũng không quên nhào đến ôm Bạch Sơ Tranh rồi hôn chụt lên má bà.
Ngạo Thần thấy vậy đi nhanh đến kéo Tuyết Vi về phía mình ôm chặt, vẻ mặt anh cũng khó chịu hiện rõ...
- Vi Vi, từ lần sau không được thân thiết với người khác quá biết chưa? Chỉ được " thân thiết" với anh thôi.
- Tại sao vậy anh? Vi thích tất cả mọi người mà.- Tuyết Vi chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Ngạo Thần.
- Không tại sai cả.
Anh nói em không nghe lời sao?
- Không có, Vi nghe lời anh Ngạo Thần a.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngạo Thần hài lòng vuốt hai má phúng phính của cô.
Bạch Sơ Tranh thấy con trai mình ghen với cả chính mẹ mình, bà không khỏi không buồn cười...
- Tiểu Thần à, Vi Vi chỉ thể hiện một chút tình cảm thôi, có gì đâu.
- Không liên quan đến bà.- Ngạo Thần lạnh lùng nói.
- Không phải là bà, anh phải phải gọi là mami nha.- Tuyết Vi kiễng chân lên giơ tay ôm mặt Ngạo Thần nói.
- Nhiều chuyện.- Ngạo Thần lạnh lùng nói.
- Vi không có nhiều chuyện.
Ngạo Thần thấy Tuyết Vi có vẻ giận dỗi anh cùng hết cách...
- Ừ...M-mẹ được chưa?- Ngạo Thần khó xử nói.
Cũng đã rất lâu rồi Ngạo Thần không có gọi Bạch Sơ Tranh bằng tiếng mẹ.
Anh cũng cảm thấy hơi ngượng.
Bạch Sơ Tranh nghe được vậy vui mừng, mắt bà đỏ hoe sắp khóc nên đành đi lên trên phòng trước.
- Ừm, cũng được a.- Tuyết Vi hài lòng cười.
Ngạo Thần đúng thật là không thắng nổi Tuyết Vi.
...
Trên bàn ăn tràn ngập tiếng cười nói của Âu Dương Phong, Bạch Sơ Tranh với Tuyết Vi.
Ngạo Thần ngồi im lặng để đút cơm cho Tuyết Vi.
- Vi Vi, nhai cơm.- Ngạo Thần nhắc nhở.
- Ừm.- Tuyết Vi ngậm cơm trong miệng ừm một tiếng .
- Tiểu Thần à, con cũng ăn đi.
Để mẹ đút cơm cho Vi Vi cũng được.
- Không cần đâu, c-con tự làm.
Bạch Sơ Tranh biết anh đang cố gắng để có thể thân thiết lại với mọi người như xưa.
- Tiểu Thần, ta nghĩ cũng đến độ tuổi cần được nghỉ ngơi rồi, vị trí chức Chủ tịch này cũng nên giao lại sớm cho con.
Còn nữa, chúng ta cũng già rồi rất muốn có đứa cháu để bồng.- Âu Dương Phong nói với Ngạo Thần không còn gay gắt như hồi xưa.
- Tùy ông.- Ngạo Thần lạnh nhạt nói.
- Vi nói với anh rồi mà, phải lễ phép a.
Đứa trẻ không lễ phép là đứa trẻ hư, sẽ bị đánh đó.- Tuyết Vi nuốt mạnh miếng cơm rồi chu môi nói.
- Rồi rồi.
Em nói gì cũng đúng hết.
Nghe em được chưa?- Ngạo Thần đành gật đầu.
Tuyết Vi mở mắt to tròn nhìn Ngạo Thần với vẻ mặt đầy mong đợi.
- Ừ thì c-cha.
Âu Dương Phong nghe vậy còn không tin được tai mình có phải già rồi nên đãng trí hay không.
Đang định hỏi lại Ngạo Thần thì Bạch Sơ Tranh giữ tay ông cười:
- Anh không nghe nhầm đâu.
Âu Dương Phong nghe vậy mặt hớn hở hơn hẳn vừa nãy.
Chính ông cũng đang phục cô con dâu này của ông.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ, đầm ấm.
Trước lúc ra về, Bạch Sơ Tranh có gọi Tuyết Vi lên phòng nói vài lời.
_________________
Tuyết Vi về đến nhà liền kéo Ngạo Thần lên trên phòng ngay lập tức.
- Vi Vi, em có chuyện gì vội vàng vậy sao?- Ngạo Thần khó hiểu trước hành động của Tuyết Vi.
- Anh Ngạo Thần, Vi muốn có em bé a.- Tuyết Vi hồn nhiên nói.
Ngạo Thần có hơi bất ngời, lúc sau liền hiểu ra rằng ban nãy Bạch Sơ Tranh thì thầm nhỏ với Tuyết Vi là để nói về việc này.
Anh nở một nụ cười ranh mãnh.
- Em muốn có con thật sao?
- Ừm, mami nói có em bé sẽ rất vui.
Vi thấy trên TV cũng có nhiều em bé đáng yêu nữa a.
- Là do em nói đó nhé.
Vừa dứt lời Ngạo Thần liền giữ lấy gáy Tuyết Vi ôm vào lòng mình cúi người xuống