Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Quỳnh
———————–
Tư Hạ đã muốn bùng nổ rồi: “Diệp Oản Oản! Cô nói ai là con trai của cô đấy!”
Thấy Tư Hạ ở bên kia xù lông, Diệp Oản Oản cực kỳ tốt bụng mà trấn an nói: “Được rồi được rồi, là ba mẹ mang theo một cậu con trai rất tuấn tú được chưa, hiện tại nên vui vẻ một chút đi, được không?”
Có thể không được sao! Đầu của Tư Hạ chôn ở trên cái bàn nhỏ, nói cái gì cũng không muốn nói. Ở bên cạnh, Tư Dạ Hàn lẳng lặng mà ngồi, nhìn tiểu hồ ly giảo hoạt, trên gương mặt trong trẻo tràn đầy ánh sáng, băng tuyết lạnh lùng nơi đáy mắt chợt hòa tan, hiện lên một nụ cười thản nhiên, như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, tầng tầng rung động…
Từ sau lần trọng thương kia, tính tình của anh càng ngày càng hung ác khó dò, trong thân thể như dã thú gào thét cùng tàn phá, ngay cả chính mình cũng không cách nào khống chế được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tư tưởng cùng ý thức mình từ từ bị xâm chiếm, ăn mòn.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tâm tình của anh dường như càng ngày càng bình tĩnh, anh cũng không nhớ lần gần đây nhất mình tức giận cùng mất khống chế là lúc nào nữa.
Diệp Oản Oản hướng về phục vụ bên cạnh mở miệng hỏi thăm: “Xin chào, xin hỏi chúng tôi đại khái còn phải chờ bao lâu nữa mới có bàn trống?”
Phục vụ nhìn bảng số của họ, ngay sau đó mở miệng nói: “Bây giờ là giờ cao điểm, chờ bàn tương đối chậm, phỏng chừng còn phải chờ nửa giờ nữa ạ!”
“Cái gì, lâu như vậy!” Tư Hạ lập tức hét rồi đứng lên.
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái: “Đại thiếu gia của tôi, nhà hàng tốt đều phải chờ, không cần phải ngạc nhiên như vậy được không?”
Hắn lần nào ra ngoài ăn cơm mà không phải là đặt phòng trước, luôn là phòng VIP, hiện tại lại phải cùng nhiều người như vậy chen chúc chung một chỗ xếp hàng, còn xếp hàng lâu như vậy, Tư Hạ cau mày nói: “Xếp hàng làm gì, lãng phí thời gian, để cho Hứa Dịch an bài một chút là tốt rồi!”
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái nói: ”Con trai nhỏ không hiểu phong tình liền không cần nhiều lời!”
Nếu như cô chỉ là muốn cùng Tư Dạ Hàn cùng nhau tùy tiện ăn một bữa cơm, trực tiếp đặt trước một phòng ăn cao cấp, ăn xong rời đi liền tốt rồi, làm gì cần phiền toái như vậy nữa chứ.
Nhưng cái này là hẹn hò a, Tư Dạ Hàn là người không dính khói bụi trần gian, vừa vặn dẫn anh ấy tới đây thể nghiệm một chút
sinh hoạt của người phàm nha.
Lúc này, Diệp Oản Oản tinh mắt mà nhìn thấy đồ vật trong tay nhân viên phục vụ, cảm thấy hứng thú mở miệng hỏi: “A! trong tay anh cái đó là giấy gấp sao sao?”
Phục vụ bận rộn đưa ra mấy mảnh giấy gấp dài sáng long lanh, mở miệng nói: “Vâng, những thứ này là giấy màu gấp sao nhỏ, nhà hàng chúng tôi có hoạt động, nếu khách hàng gấp ra một trăm năm mươi ngôi sao, liền có thể trừ ba mươi đồng phí dùng cơm, thời gian ba vị chờ bữa ăn còn rất dài, có muốn thử một chút không?”
Lại tốt như vậy, còn có thể được tiền!
Đoán chừng là nhà hàng sợ thời gian khách chờ đợi quá dài, vì muốn giữ khách lại nên mới nghĩ ra trò chơi nhỏ này a.
“Được a được a! Cho tôi đi!” Diệp Oản Oản lập tức vui vẻ nhận lấy.
Nói xong nhìn về Tư Hạ phía đối diện: “Ngớ người ra làm gì vậy, mau qua tới đây gấp sao a! Có thể được ba mươi đồng đấy!”
Tư Hạ không tưởng tượng nổi mà nhìn cô chằm chằm đáp lại: “Cô con mịa nó…Đùa tôi sao?”
Vì ba mươi đồng tiền, để cho hắn lãng phí thời gian đi gấp đồ chơi giấy này.
Lúc này, bên tai truyền tới một âm thanh trầm thấp, Tư Dạ Hàn ngón tay thon dài tùy ý rút ra một tấm giấy màu hồng: “Gấp như thế nào?”
”Em dạy cho anh, rất đơn giản! Anh xem em làm một lần khẳng định sẽ biết!”
Diệp Oản Oản tiến tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, nắm tay mà bắt đầu dạy anh gấp sao giấy: “Nhìn hiểu chưa”
Gấp xong một cái, Diệp Oản Oản hỏi.
Ngón tay của Tư Dạ Hàn khẽ nhúc nhích, rất nhanh, một ngôi sao nhỏ so với Diệp Oản Oản xếp còn hoàn mỹ hơn liền xuất hiện trong lòng bàn tay: “Như vậy sao?”
“Đúng đúng đúng! Bảo Bảo, anh thật là lợi hại!”
Diệp Oản Oản lập tức hôn một cái trên gò má của Tư Dạ Hàn.
Tư Hạ nhìn Cửu thúc nhà mình đang ở đối diện, trên người mặc bộ âu phục đắt giá được chế tác riêng, gấp sao giấy: “…”
Người đang yêu đương, chỉ số thông minh có phải đều có vấn đề hay không?