Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng, không khí xung quanh lại càng lạnh lẽo, Diệp Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy không ngừng lo lắng: “Tôi, tôi đến tìm Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy nghĩ đến người phụ nữ tâm trạng sa sút, bị dọa cho sợ hãi ở bên trong kia, anh không đuổi Diệp Nhiễm đi, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy chắc là vẫn chưa ăn gì?”
Diệp Nhiễm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn anh thì sao? Có muốn cùng ăn với chúng tôi luôn không?”
“Không cần.” Lạnh lùng nói ra hai chữ, Mặc Trì Úy cứ thế rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Diệp Nhiễm nhìn theo bóng lưng lạnh lùng lãnh đạm của anh, tim đập loạn xạ, cứ như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đập vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên nếu không phải vì Tâm Nhan, sợ rằng đến một ánh nhìn thoáng qua anh cũng không bao giờ cho cô được.
Mãi cho đến khi Mặc Trì Úy bước vào thang máy, Diệp Nhiễm mới thu lại ánh nhìn.
Cô cúi đầu xuống, bước vào trong căn hộ.
Đặt bữa sáng lên bàn ăn, cô lướt nhìn một vòng quanh phòng khách, không nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cô lại đẩy cửa phòng ngủ, bên trong vẫn không hề có bóng dáng Đường Tâm Nhan
Đóng cửa lại, cô tiếp tục đi đến phòng riêng cho khách.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang nằm trên giường, trong lòng Diệp Nhiễm cũng có một chút vui mừng.
Xem ra Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đúng là chỉ có quan hệ hợp tác! Anh không để Tâm Nhan nằm trong phòng ngủ của mình, liệu có phải là cũng không có cảm tình gì với cô ấy?
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan nằm nghiêng trên giường, đôi mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ
Tuy rằng cả hai không đi đến bước cuối cùng đó, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, bủn rủn cả người.
Thế nhưng so với việc cơ thể cảm thấy không thoải mái, điều càng khiến cô không thoải mái hơn nữa, đó là những suy nghĩ trong lòng.
Cô vẫn cứ cho rằng Mặc Trì Úy và Phó Tư Thần không giống nhau, cho dù cả hai không có tình cảm gì với nhau thì kết hôn xong vẫn có thể chung sống hòa thuận.
Vậy mà chỉ vừa mới đăng ký kết hôn được hai ngày, anh ta liền…
Đúng là một tên khốn nạn không hơn không kém!
“Tâm Nhan?”
Nghe được tiếng của Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan vội vàng lau sạch nước mắt còn lưu lại trên mặt, chỉnh lại áo choàng tắm, từ trên giường ngồi dậy nhìn về phía Diệp Nhiễm đang đứng ngay cửa phòng cho khách.
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại tới đây?” Giọng nói của cô đã khản đặc.
Diệp Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, tiều tụy, dưới mí mắt còn mang theo vết thâm quầng nhàn nhạt, cô bước tới trước, quan tâm
hỏi: “Tớ đem bữa sáng đến cho cậu, cậu sao rồi? Cãi nhau với anh Mặc à, tớ vừa thấy anh ấy ngay trước cửa, sắc mặt anh ấy hình như cũng không được tốt cho lắm.”
Nghĩ đến người đàn ông đó Đường Tâm Nhan liền tức giận, cô mím mím môi, khuôn mặt trở nên cau có nói: “Đừng nhắc anh ta nữa.”
“Đúng là cãi nhau rồi à? Hôm qua hai người các cậu vừa mới đăng ký kết hôn xong đấy?” Diệp Nhiễm ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Đường Tâm Nhan, hai mắt cô hơi tối lại.
Đường Tâm Nhan xoa xoa hai bên trán đang đau nhức: “Nhiễm Nhiễm, tớ thật sự không muốn nhắc đến anh ta.” Cũng không phải là chuyện hay ho gì, cô không muốn kể khổ, càng không muốn nói xấu Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Được, không nhắc đến nữa, vậy tớ đem bữa sáng vào cho cậu hay cậu ra ngoài ăn thì được đây?”
Đường Tâm Nhan không có khẩu vị, cô nhìn Diệp Nhiễm vốn có ý tốt mà xin lỗi: “Tớ không muốn ăn, giờ tớ chỉ muốn ngủ thôi, nếu không buổi chiều chắc chả còn tí sức lực nào mà về đoàn quay phim nữa mất.”
“Nhưng mà không ăn thì cậu sẽ đau dạ dày đấy!”
“Không có việc gì đâu!”
Diệp Nhiễm cũng không miễn cưỡng Đường Tâm Nhan, cô từ giường đứng dậy: “Vậy tớ đi mua chút đồ ăn, buổi trưa bọn mình làm cơm, rồi cùng nhau đến tổ quay phim nhé.”
Đường Tâm Nhan không hề dự tính sống cùng Mặc Trì Úy, đương nhiên cũng sẽ không sử dụng phòng bếp của anh ta: “Buổi trưa bọn mình ăn ở ngoài đi, Nhiễm Nhiễm, buổi sáng không có việc gì, cậu về trước đi vậy!”
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan bảo cô đi về, cô cũng không tiện tiếp tục ở lại đây.
Cô đứng dậy, đóng cửa phòng cho khách, lại đảo một vòng trong phòng ngủ, mở cửa phòng thay đồ, nhìn thấy bên trong là những bộ vest thiết kế cao cấp, áo sơ mi, quần tây, cà vạt, đồng hồ cùng những vật dụng cho nam giới khác, cô cầm lên một chiếc sơ mi, nhẹ nhàng đưa mũi ngửi, phía trên vẫn còn phảng phất mùi hương trên người Mặc Trì Úy, cô nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên vẻ si mê và ham muốn.