Sau khi bác sĩ nữ liên tục khẳng định Đường Tâm Nhan không muốn đứa con trong bụng, nên đã kêu y tá đưa cô đi vào phòng phẫu thuật.
Y tá nói với Đường Tâm Nhan đang nằm trong phòng phẫu thuật: “Đợi chút nữa sẽ có bác sĩ đến gây mê, sẽ không đau, trong quá trình phẫu thuật cô sẽ không cảm thấy đau đớn, cô đừng sợ.”
Đường Tâm Nhan sao mà không sợ cho được. cô dù có kiên cường, dũng cảm, cũng chỉ là cô gái 21 tuổi.
Nếu như ca mổ xảy ra vấn đề gì, sau này cô có thể sẽ không thể mang thai, sự nguy hiểm và rắc rối của các loại bệnh phụ khoa nữa.
Nhưng đã đi đến bước này rồi, cô cũng không còn đường quay lại nữa.
Nhắm mắt lại, những giọt nước mắt pha lê không ngừng trượt khỏi hàng mi run rẩy.
Trì Chi Hành nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài phòng mổ phụ khoa.
Anh bước lên trước, nắm lấy cổ tay cô với sắc mặt u ám: “Em đến phá thai?”
Cố Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng Trì Chi Hành, cô bị dọa cho một trận: “Sao anh lại ở đây?”
Trì Chi Hành tất nhiên sẽ không nói cho cô, anh đi theo cô mấy ngày hôm nay, ánh mắt anh thâm thúy không gì sánh được: “Có phải là mang thai con của tôi?”
Cố Nhiễm Nhiễm hất tay Trì Chi Hành ra: “Bớt tự mình đa tình đi, hôm đó tôi đã nói rồi, tôi có mang thai con của ai cũng không mang thai con của anh!”
Bàn tay to lớn của Trì Chi Hành giữ chặt bờ vai của Cố Nhiễm Nhiễm, lực mạnh đến nỗi gần như bóp nát xương cô: “Cố Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc em có mang thai hay không?”
Cố Nhiễm Nhiễm không muốn tranh cãi với anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, vì vậy cô cố đẩy mạnh anh ra: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Trì Chi Hành liếc nhìn cửa lớn phòng phẫu thuật đang đóng chặt, lại nhìn thấy đôi mắt Cố Nhiễm Nhiễm đỏ hoe, bàn tay to lớn của anh sờ xuống bụng nhỏ của cô.
Hành động của anh, dọa cô sợ hết hồn: “Trì Chi Hành, anh làm gì vậy?”
“Tôi đang kiểm tra xem em có thai hay không!”
“Tôi không có thai, anh đừng có đụng chạm tôi!”
Trì Chí Hành thu tay về, lông mày anh nhíu chặt lại: “Em không mang thai vậy đến chỗ này làm gì?” Nghĩ đến dạo này cô và Đường Tâm Nhan bên nhau như hình với bóng, trong đầu anh chợt
lóe lên một ý.
“Không phải là Đường Tâm Nhan mang thai đấy chứ? Cô ấy và anh Tư gần đây cãi nhau muốn ly hôn, có phải vì cô ấy mang thai không?”
Cố Nhiễm Nhiễm đã hứa với Đường Tâm Nhan là sẽ không nói cho ai biết, cô mím chặt môi, không nói gì.
“Có phải đêm hôm đó có thai không? Tính toán một chút, đứa bé chắc cũng sắp được 3 tháng rồi?”
Cố Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt: “Làm… Làm sao anh biết?”
Trì Chí Hoành chửi thề một câu, anh ta không có thời gian giải thích cho Cố Nhiễm Nhiễm, lấy điện thoại, định gọi cho Mặc Trì Úy.
Cũng trong lúc này, một thân đen lạnh lùng nghiêm nghị, gió bụi dặm trường đi tới.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đều sững sờ.
Mặc Trì Úy gần đây cho người theo dõi Đường Tâm Nhan, việc cô ly hôn thực sự rất kì lạ, anh không tin là do anh ta không thể cho cô cuộc sống vợ chồng, cũng không tin cô thực sự thay lòng đổi dạ.
Người của anh, sau khi biết cô và Cố Nhiễm Nhiễm vào bệnh viện, đã lập tức gọi điện thoại báo cho anh.
Trên đường đến đây, trong lòng anh mơ hồ đoán được.
Ngày hôm đó khi anh hôn, cô bỗng nhiên buồn nôn, ban đêm trở về, lại không cho chạm vào cô…
Không lẽ…
Anh không biết bản thân làm thế nào mà lái xe đến được bệnh viện, không ngừng điên cuồng tăng tốc, toàn bộ tâm trí đều mơ hồ.
Chưa bao giờ lo lắng và hoảng loạn như vậy.
“Anh Tư?”
Mặc Trì Úy hình như không nghe thấy tiếng gọi của Trì Chi Hành, anh trực tiếp đi đến trước cửa phòng phẫu thuật, một chân đá tung cánh cửa.
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ gây mê đang chuẩn bị tiêm thuốc mê cho Đường Tâm Nhan.
Ngay khi cắm mũi tiêm, chuẩn bị đẩy thuốc mê vào, đốt nhiên một tiếng động lớn truyền đến.
Nhìn thấy xuất hiện ở ngoài cửa, một người mặc quần áo đen, giống như người đàn ông là ông vua bóng tối, bác sĩ tiêm thuốc mê run sợ phải dừng tay.