Mặc Trì Úy nhắm mắt, lấy khăn giấy lau đi vết máu ngăn cản tầm nhìn.
Nhớ lại biển số của chiếc xe vừa rồi, anh gửi tin nhắn cho Giản Thành, bảo cậu ấy điều tra biển số xe.
Anh một tay ấn vết thương, tay kia lái vô lăng.
Lái xe về đến phòng bảo vệ của công viên Cẩm Tú, anh đưa cháo và mận cho bảo vệ, nhờ anh ta mang vào căn hộ.
Trước khi đi, anh lại gửi tin nhắn cho Đường Tâm Nhan: Công ty có việc gấp, nên anh nhờ bảo vệ mang đồ ăn lên cho.
Mặc Trì Úy đến bệnh viện cầm máu, băng bó.
Giản Thành vội vàng chạy tới: “Cậu chủ Mặc, chiếc xe là dung biển số giả ạ, hiện tại vẫn chưa tra ra được người đâm cậu là ai.”
“Không cần tra nữa, tôi biết là ai rồi.”
Giản Thành nghi hoặc: “Ở An Thành có ai đến cậu cũng dám đâm cơ?”
“Phó Tư Thần.”
“Phó Tư Thần?” Giản Thành kinh ngạc: “Ai cho anh ta dũng khí vậy? Cậu chủ Mặc, có cần tôi đi xử lý anh ta không?”
Mặc Trì Úy nheo hai mắt lạnh như băng: “Gần đây Phó Thành Nghiệp đang điều tra tôi, tư liệu lần trước đưa cho cậu đều tiêu hủy sạch sẽ rồi chứ?”
Giản Thành gật đầu: “Tiêu hủy rồi.”
“Lần này anh ta đung phải tôi, có lẽ là vì muốn thăm dò, bây giờ Tâm Nhan đang mang thai, chúng ta tạm thời áng binh bất động.”
“Vâng ạ.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy cháo và mận từ tay bảo vệ, sau khi cô ảm ơn một tiếng, liền đóng cửa.
Ngồi trước bàn ăn, cô nhìn cháo bên trong hộp giữ nhiệt, tỏa hương thơm phức, rõ ràng là hương vị cô muốn ăn, nhưng lại không có khẩu vị nữa.
Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô gần một ngày, buổi tối tự nhiên lại về công ty, có phải là giận cô rồi?
Anh nói công ty có việc gấp, cô mới không tin được!
Lấy điện thoại từ trong phòng ngủ, cô gửi tin nhắn cho anh: Bảo vệ đem đồ ăn đến rồi, anh đến công ty chưa?
Đợi rất lâu, cũng không thấy anh trả lời tin nhắn.
Cô phồng má, ôm lấy điện thoại lại lên giường nằm.
Đợi khoảng gần một tiếng sau, cũng không thấy anh trả lời tin nhắn.
Mệt đến không ngừng, cô không đợi được nữa, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau là bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô tưởng rằng là điện thoại của Mặc Trì Úy, vội vàng mở mắt.
Nhưng khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, hy vọng lại biến thành thất
vọng.
Là điện thoại của Phó Tư Thần.
Gần đây anh ta thường thường gọi điện cho cô, cô thực sự không muốn liên lạc với anh ta quá nhiều.
Vốn không muốn chặn anh ta, nhưng anh ta luôn gọi đến, khiến cô cảm thấy rất phiền.
Cô trực tiếp cho số máy của anh vào danh sách đen.
Người như cô, tuy tốt bụng dễ mềm lòng, nhưng cũng yêu hận rõ ràng, nếu ai làm tổn thương hay lừa dối cô rồi, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Đến làm cơ hội làm bạn cũng sẽ không có!
Khi đứa con trong bụng đủ 12 tuần, Đường Tâm Nhan lại đến làm kiểm tra NT, bác sĩ nói trước mắt thai nhi vẫn phát triển bình thường, bảo cô hơn một tháng một chút lại đến khám sàng lọc và tư duy, xem xem thuốc có ảnh hưởng gì bất thường không.
Cô đến bệnh viện kiểm tra cũng không nói cho Mặc Trì Úy, hình như công việc của anh gần đây rất bận, hằng ngày tối muộn mới về nhà, cô ốm nghén rất nặng, lúc anh về nhà thì hầu như là cô đã ngủ rồi.
Buổi sáng cô tỉnh dậy, anh cũng đã đi rồi.
Hai người tuy ở cùng một mái nhà, nhưng hình như cơ hội gặp mặt cũng không có.
Nhưng mỗi ngày anh đều gọi cho cô vài lần, nếu như cô ở phim trường, thì sẽ gọi nhiều hơn, phần lớn thời gian đều là nhắc cô chú ý sức khỏe, đừng làm động thai nhi.
Tất nhiên, anh cũng từng nói đến việc bảo cô suy nghĩ đến việc không đến phim trường quay phim nữa, vì chuyện này, cô và anh đã cãi nhau rất nhiều qua điện thoại.
Sau đó hai người chiến tranh lạnh hai ngày, cuối cùng vẫn là anh xuống nước trước.
Anh xem ra không giống một người thích trẻ con, nhưng anh đối với đứa con trong bụng cô, dường như rất quan tâm và lo lắng.
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh: Nữ Xứng, Bình Tĩnh Một Chút