Đường Tâm Nhan không để ý đến Mặc Trì Uý đang đứng trên bờ. Cô nghĩ rằng đó là những khách du lịch khác đến bể bơi và tiếp tục quan sát Mạnh Bình ra ngoài. Sau đó cô mới duỗi tay ra và bơi trong nước theo những thủ thuật mà Mạnh Bình đã dạy cô.
Bơi lội thực sự có thể làm thư giãn cảm xúc căng thẳng của con người. Cô bơi tới lui, cơ thể nhẹ nhàng nổi lên mặt nước, tựa cánh tay trắng nõn trên bờ và đưa một tay lên lau những giọt nước trên mặt.
Trong bể bơi không có nhiều người, trừ cô ra, chỉ có một người đàn ông khác.
Người đàn ông đang bơi ở phía bên kia của bể bơi, khoảng cách hơi xa, cô không thể nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, nhưng anh ta cao và trông rất quen —
Đường Tâm Nhan lắc đầu, mím chặt môi, bất lực thở dài trong lòng.
Gần đây, cô mỗi lần thấy người đàn ông cao lớn nào thì đều nhìn thành là Mặc Trì Uý.
Cô ấy biết rằng sau khi yêu ai thì không dễ gì quên trong chốc lát, nhưng cô ấy sẽ cố gắng chăm chỉ và sẽ không để cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng đến tâm trạng và cuộc sống của cô ấy lúc nào không hay!
Hít một hơi thật sâu, cô lại lặn xuống nước.
Bơi được nửa chặng đường, cô đột nhiên cảm thấy có người đến gần, cô liếc xéo. Tôi phát hiện ra rằng người đàn ông đang bơi ở đó, đột nhiên bơi đến bên cạnh cô ấy.
Sau đầu của người đàn ông hướng về phía cô, cô không nhìn thấy mặt anh ta, cô cau mày, quay người lại, cố gắng tránh xa người đàn ông.
Nhưng đang bơi, người đàn ông lại bơi đến chỗ cô.
Đường Tâm Nhan nhận ra có gì đó không ổn, tuy là nơi công cộng nhưng cũng chỉ có cô và anh, anh muốn lợi dụng hay sao thì cô, một người phụ nữ đang mang thai, nhất định không phải đối thủ của anh.
Đường Tâm Nhan tiếp tục bơi vào bờ.
Nhưng khi hồi hộp, là cô ấy lại bơi tệ, cô bị sặc hai ngụm nước rồi chìm xuống dưới nước.
Nhìn thấy cô sắp chìm đến đỉnh đầu, một cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ đột nhiên vươn ra, bao lấy cơ thể cô rồi nâng lên.
Cô ho khan hai tiếng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn
ông đang ôm cô lên, ngượng ngùng xấu hổ nói: “Cảm ơn anh, anh có thể buông tôi ra rồi…”
Được nửa đường, nó đột ngột dừng lại.
Người đàn ông nắm giữ cô không phải ai khác, chính là người mà cô thường xuyên bị ảo giác nhìn nần người đàn ông khác thành, chính là Mặc Trì Uý.
Đường Tâm Nhan chớp mắt, trông phút chốc cô cho rằng mình đã nhầm.
Nhưng vài giây sau, trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú trầm mặc kia.
Trên mặt anh không có biểu hiện gì thêm, lại là trầm mặc bình tĩnh, giống như cô và anh không phải là rất quen thuộc cũng không xa lạ.
Tất nhiên cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Cô sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
“Thả em ra!”
Anh như không nghe thấy lời nói của cô, anh đưa người cô vào bờ, lồng ngực cường tráng áp chặt vào lồng ngực mềm mại của cô: “Người đàn ông kia là ai?”
Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt tuấn tú sâu như dao sắc của người đàn ông, trên môi cô nhếch lên một tia giễu cợt: “Anh ta là ai thì có liên quan gì đến anh, Mặc Tổng?”
Khi hai người mới gặp nhau và tiếp xúc, cô thích gọi anh là tổng giám đốc Mặc, nhưng bây giờ, thái độ của cô đối với anh đã trở lại như trước.
Mặc Trì Uý tức không nói nên lời. Nhìn cô, mắt anh tối sầm lại một chút. Anh nhéo cằm cô, khuôn mặt anh tuấn tiến đến gần cô: “Chúng ta chưa ly hôn Đường Tâm Nhan, đùng có hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng anh!”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không khỏi lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào, cô khẽ rung lông mi dài, trong mắt như phủ một tầng sương mù, không thể nhìn ra được qua nhiều sự thay đổi cảm xúc: “Em muốn ly hôn, chính anh mới là người không muốn li hôn.”