Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi nữa anh mới từ từ buông cô ra.
Đôi mắt đen sâu nồng đậm nhìn chăm chú vào cánh môi hồng sưng đỏ mọng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Có nhớ anh không?”
Làm sao mà không nhớ cho được.
Oán anh, hận anh cũng nhớ anh sâu sắc.
Cái cảm giác yêu hận đan xen giống như một chiếc gông gắn chặt lên người cô.
Có giãy giụa cũng vô ích, chỉ có máu tươi đầm đìa.
Cô cắn chặt môi, không trả lời anh.
Ngón tay thon dài của anh phủ lên cánh môi cô, đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ vuốt ve: “Sao em cứ thích cắn môi vậy?”
Cô buông hàm răng đang cắn môi ra, ánh mắt mờ sương nhìn anh: “Mặc Trì Úy, năm đó vì sao lại phải khiến gia đình tôi phá sản? Tại sao muốn ba tôi quỳ trước mặt anh cầu xin? Anh nói cho tôi biết có được không?
Mặc Trì Úy thầm thở dài trong lòng.
Đồ ngốc này cứ nghĩ anh say rồi muốn dụ anh nói ra sự thật.
Không phải anh không nói mà là anh không thể nói.
Quá khứ với những đau thương, khổ sở cứ để một mình anh chịu đựng là được rồi.
Nếu như cô biết sẽ sụp đổ mất.
Trước khi đứa bé được sinh ra, anh không dám mạo hiểm.
Bàn tay lớn của anh phủ lên mái tóc dài uốn xoăn của cô, ngón tay luồn qua sợi tóc, khẽ vuốt ve: “Mấy ngày nay, anh rất nhớ em.”
Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, cô không rõ anh rốt cuộc có nghe thấy câu hỏi của cô hay không nữa.
Vốn muốn dụ anh nói ra lời thật lòng nhưng xem ra, cho dù anh say cũng không muốn nói sự thật với cô.
Trong người dâng lên một sự bất lực vô cùng.
Có những lúc con người chính là như vậy, những thứ càng không có cách nào biết được thì lại càng muốn biết.
Nhưng anh không muốn nói cho cô, cô cũng không có cách nào ép anh được.
Cô tin rằng, rồi sẽ có một ngày cô biết tất cả mọi chuyện thôi.
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi.”
Cô vừa dứt lời liền bị thân hình cao lớn của người đàn ông áp xuống.
Hai tay cô chống trước khuôn ngực để trần của anh, nhiệt độ trên đó, nóng bỏng như muốn thiêu đốt lòng bàn tay cô.
Từ góc nhìn của cô có thể ngắm nửa người trên của anh một cách hoàn hảo, không có một chút thừa thãi nào cả, cơ bụng cuồn cuộn, săn chắc, tráng kiện nhưng cũng rất quyến rũ.
Mặc
Trì Úy cúi đầu nhìn người phụ nữ dưới thân, đôi mắt xinh đẹp của cô dâng lên một tầng sương mỏng, long lanh mê người, anh khàn giọng nói: “Bà Mặc, em đừng rời khỏi giấc mơ của anh.”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói gì, cánh môi mới vừa khẽ mở lại bị anh chặn lại.
Nụ hôn của anh, từ từ rời đến vành tai, đến cổ rồi xương quai xanh …
Trong người như có dòng điện chạy qua, cơ thể mảnh mai không ngừng run rẩy.
Vốn biết rõ không thể lại để anh được nước mà lấn tới nhưng cô lại không ngừng tìm cho bản thân cái cớ, nếu như anh đã coi đây chỉ là một giấc mơ, vậy thì cô cũng chẳng cần lo lắng đắn đo nhiều như vậy.
Bàn tay lớn của anh men theo xương quai xanh, cởi từng nút áo của cô ra.
Cô dùng hai tay ngăn anh lại nhưng lại bị anh kéo ra.
Bàn tay anh như mang theo ma lực, những nơi mà anh lướt qua đều có thể khiến da thịt cô ửng hồng nóng bỏng …
…
Hơi thở của anh nặng nề, dồn dập, sau khi hôn xương quai xanh của cô lại hôn lên cánh môi cô.
Cứ hôn mãi hôn mãi, dường như hôn thế nào cũng không đủ.
Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi nữa mới buông cô ra, đôi mắt thanh tú sau khi nhuốm màu dục vọng bỗng trở nên nguy hiểm, xấu xa mà bình thường hiếm thấy.
Anh cắn môi cô, từng chút, từng chút day xé: “Nhớ anh không?”
Đường Tâm Nhan không biết vì sao anh cứ cố chấp mãi cái vấn đề này, nhìn khuôn mặt vừa anh tuấn, vừa quyến rũ của anh, cô bất lực thở dài: “Anh say rồi.”
“Ừ, uống say rồi mới có thể như vậy đúng không?” Anh nắm lấy cằm cô, đôi môi mỏng sát lại gần.
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói gì thì ngón tay anh đã men theo bụng dưới của cô từ từ đi xuống …